Chương 118 - Tổn thương
"Hôm nay nóng đây." Nhạc Hàm Nhi mở cửa phòng, híp mắt nhìn mặt trời. "Chính Ngọ rồi. . ." Nàng lầm bầm và đi đến nhà bếp.
Nhà bếp rất đơn sơ, chỉ có một đài bếp và một cái bàn. Dười đất thì có vài sọt trúc đựng rau xanh. Không có một cái gì để làm món mặn.
"Hôm nay ăn gì đây?" Nhạc Hàm Nhi nghiêng đầu, hướng bên cạnh nói. "Có gợi ý gì không?"
"Vậy hả. . ." Có được đáp án, Nhạc Hàm Nhi xoay người lại sọt trúc lấy măng. "Vậy măng xào là được rồi; lát nữa thì nấu đậu hủ." Nàng thoăn thoắt đem nguyên liệu để lên thớt, rồi lau mồ hôi trên trán và nói thầm: "Ta nói sao mà ngươi thích đứng ở nhà bếp quá vậy? Nếu là ta thì thôi miễn đi."
Đang cắt măng, bên ngoài bỗng vang tiếng đập cửa dồn dập. Nhạc Hàm Nhi ngạc nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn ra, rồi vội bỏ lại cây dao và thuận tiện lấy áo lau tay rồi đi ra ngoài.
"Đến ngay đây." Nàng vừa đánh tiếng vừa mở cửa, và sửng sốt khi nhìn thấy người tới. Song rất nhanh nàng nhớ ra, "Bùi thiếu phu nhân?"
Diệp Kết Mạn mồ hôi đầy đầu, ướt tóc, nhếch nhát. Thấy cửa mở, nàng thở gấp nói:
"Xin hỏi linh môi có ở đây sao?"
"Bà bà hôm nay sáng sớm đã đi ra ngoài rồi."
"Đi rồi?" Diệp Kết Mạn biến sắc. "Khi nào bà ấy trở về?"
Nhạc Hàm Nhi nhìn trời, "Hẳn là rất nhanh, để về dùng bữa. Bà bà không thích ăn ở ngoài." Nhạc Hàm Nhi nhường lối vào, "Tỷ vào đi."
"Đa tạ." Diệp Kết Mạn lúc này mới yên tâm, đi theo thiếu nữ trước mắt.
"Tỷ đến là vì Kỷ tiểu thư sao?" Nhạc Hàm Nhi nói.
Diệp Kết Mạn nghe vậy thì sửng sốt. Nàng gật đầu đáp: "Đúng vậy."
"Cô nương. . . cô cũng có thể nhìn thấy Kỷ Tây Vũ sao?"Diệp Kết Mạn hỏi.
"Vâng. Tỷ ấy thế nào rồi ạ?"
"Ta cũng không rõ. Vì mấy ngày trước nàng bỗng ngất đi, cả người đều là nước... Ta không còn cách nào nên mới đến đây." Diệp Kết Mạn cau mày, "Mà quả thật, hiện tại ta cũng chỉ có thể dựa vào linh môi."
"Chảy nhiều nước à?" Trong mắt Nhạc Hàm Nhi hiện lên tia hiểu rõ, nhưng thấy Diệp Kết Mạn lo lắng nên hơi do dự.
"Cô nương biết điều gì sao?" Diệp Kết Mạn nói.
"Có thể là. . . ngày đó sắp đến."
Diệp Kết Mạn khựng lại. Mặt trắng đi.
Nhạc Hàm Nhi thở dài, "Người chết như đèn cạn dầu, Kỷ tiểu thư vẫn còn ở dương gian vốn là trái thiên đạo. Cuối cùng tỷ ấy cũng sẽ. . . tỷ phải biết chuyện này chứ."
"Ta. . . Biết." Sau một lúc lâu, Diệp Kết Mạn nhỏ giọng, cúi đầu nói. "Ta biết chứ."
Nhạc Hàm Nhi mím môi, nhất thời cũng không biết an ủi ra sao, chỉ có thể nói sang chuyện khác.
"Lần trước, Kỷ tiểu thư có nhờ đến bà bà hỗ trợ áp chế lệ khí. Bây giờ bất tỉnh hẳn là vì lệ khí cắn trả, đau đến chịu không nổi mới như vậy. . ."
"Cô nói cái gì?" Diệp Kết Mạn ngắt lời Nhạc Hàm Nhi. Mặt biến sắc. "Lệ khí cắn trả là gì? Đau đến chịu không nổi là thế nào?"
"Tỷ không biết?" Nhạc Hàm Nhi ngạc nhiên, song lại chợt hiểu ra. "Nói vậy là Kỷ tiểu thư không nói cái gì hết rồi."
"Từ lần đó đến nay đã có một thời gian rồi, theo lý nàng hẳn là bị lệ khí cắn trả quá nhiều lần, tỷ không phát hiện có gì không đúng sao?"
Diệp Kết Mạn run rẩy, thần sắc kiềm chế, ". . . Là ta không cẩn thận."
"Không trách tỷ được. Một khi áp chế lệ khí đó, đau đớn tới cỡ nào, Kỷ tiểu thư đều có thể chịu đựng được, không la một tiếng, chắc chắn là vì sợ tỷ lo lắng. Vậy nên nàng sẽ không để cho tỷ phát hiện đâu." Nhạc Hàm Nhi cảm khái nói.
"Rất đau sao. . ." Diệp Kết Mạn thì thào.
"Đương nhiên! Người chết biến thành ma, là chỉ còn một cái vong hồn, đau đớn này là đau đớn xâm nhập hồn phách, căn bản là không có gì so sánh được."
"Nhưng tại sao?" Diệp Kết Mạn nhìn Nhạc Hàm Nhi, "Nếu đã đau khổ như thế, vì sao nàng còn làm?"
"Ta nghĩ. . . tỷ ấy là vì Bùi thiếu phu nhân. Người - ma sống chung, tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng. Tỷ ngẫm lại xem, từ khi gặp được Kỷ tiểu thư, tỷ có phải rất hư nhược đi không? Người lúc nào cũng lạnh buốt? Là bởi vì lệ khí đấy. Càng lâu, lệ khí càng nặng, khi vượt qua một mức độ nào đó là biến thành quỷ ngay." Nhạc Hàm Nhi nói.
Diệp Kết Mạn nắm chặt nắm tay, cắn môi không nói gì.
"Nghĩ lại mới thấy, Kỷ tiểu thư rất là để ý đến tỷ." Nhạc Hàm Nhi nói.
Là một lời khen, nhưng Diệp Kết Mạn không có vui mừng. Nàng trầm mặc thật lâu mới thở ra một hơi và lẩm bẩm một mình: "Ta đã từng hy vọng nàng có thể yêu ta thêm một chút, nhưng hiện tại mới thấy, nếu nàng có thể vì tư lợi như khi mới gặp, thì tốt hơn."
"Có cách nào giúp nàng bớt đau không?" Diệp Kết Mạn nhìn Nhạc Hàm Nhi hỏi.
Nhạc Hàm Nhi lắc đầu, "Hmm, chuyện xảy ra như vậy, có lẽ lệ khí đã phá được phong ấn. Nếu trực tiếp bỏ đi phong ấn, thì e là Kỷ tiểu thư sẽ bị lệ khí còn tích tụ nuốt chửng, biến thành ác quỷ."
Diệp Kết Mạn nặng nề mà nghe, hô hấp đều rối loạn vài phần, cả người căng thẳng. Trong một lúc, nàng không nói gì.
"Nàng... nàng còn phải chịu đau đớn đó bao lâu nữa?" Diệp Kết Mạn hỏi.
"Cái này. . . Ta chưa gặp Kỷ tiểu thư, không dám phỏng đoán. Bất quá có thể khẳng định, mỗi một lần bị cắn trả thì là ngày càng khó chịu đựng, và đến cuối cùng là phong ấn bị vỡ, biến thành ác quỷ." Nhạc Hàm Nhi không đành lòng nói, "Trừ phi, tỷ ấy rời khỏi dương gian trước lúc đó xảy ra."
"Ác quỷ. . ." Lời Nhạc Hàm Nhi nói giống như là lấy dao cắt xẻo lòng dạ của Diệp Kết Mạn, đau đớn như thủy triều ập tới, không thể thở nổi.
"Nhưng mà bà bà có thể có biện pháp, tỷ đợi bà bà trở về rồi hỏi đi." Nhìn thấy thần sắc Diệp Kết Mạn không đúng, Nhạc Hàm Nhi vội nói.
Khi nói chuyện, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, trên mặt Nhạc Hàm Nhi nhất thời vui vẻ.
"Bà bà về!"
Diệp Kết Mạn quay đầu lại nhìn, liền thấy linh môi một thân hắc y đang đi tới. Linh môi nhìn thấy nàng đến cũng không hề kinh ngạc, mà ngược lại là nghiêm mặt nói:
"Cô vẫn là đến đây. Đi theo ta."
Nhạc Hàm Nhi muốn đi theo nhưng bị linh môi ngăn trở. "Ngọ thiện làm xong chưa?"
Nghe vậy, Nhạc Hàm Nhi chỉ phải ngượng ngùng mà quay về nhà bếp. Người và ma a. . . không biết có kết quả tốt hay không nữa? E là rất khó. Nhạc Hàm Nhi nghĩ.
Khi Diệp Kết Mạn chạy suốt đêm để trở lại phủ nha cũng đã là ngày hôm sau.
Đẩy cửa phòng ra, tầm mắt của nàng liền hướng đến cái giường mà nhìn. Khi bắt gặp đôi huyết nhãn, mũi nàng tự nhiên chua xót. Không đợi Kỷ Tây Vũ nói chuyện, Diệp Kết Mạn chạy tới và cúi người ôm đối phương.
Kỷ Tây Vũ nao nao, mắt mềm mại, đưa tay vỗ nhẹ lưng Diệp Kết Mạn.
"Để nàng lo lắng."
Diệp Kết Mạn không đáp, mà chỉ ôm Kỷ Tây Vũ chặt hơn. Trong phòng nhất thời an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của Diệp Kết Mạn.
"Cho ta xem xem." Một lát sau, Kỷ Tây Vũ nâng Diệp Kết Mạn dậy để nhìn mặt đối phương.
"Bao lâu không ngủ rồi?" Nàng cau mày nói.
"Ta không sao. . ."
"Như vậy mà còn không sao?" Thần sắc Kỷ Tây Vũ tối đi, nhưng rất nhanh, nàng xoa mày mình, ngữ khí hòa hoãn lại, "Nàng nghỉ ngơi đi."
"Nàng tỉnh lại lúc nào?" Diệp Kết Mạn hỏi.
"Tối hôm qua." Kỷ Tây Vũ đưa tay lau mồ hôi cho Diệp Kết Mạn, "Nàng đi tìm linh môi?"
"Ừ. . ." Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ, "Ta biết hết rồi."
Kỷ Tây Vũ trầm mặc một lát, rồi bỗng nàng nhếch môi cười, "Biết cũng tốt. Có phải càng yêu ta hay không?"
"Nàng không nên như vậy. Vẫn sẽ có cách khác mà."
"Còn cách nào tốt hơn nữa đâu?" Kỷ Tây Vũ nghiêng người ra trước, gần như dán đến mặt Diệp Kết Mạn, "Ta sẽ không cố kỵ điều gì để được ở bên cạnh nàng, " thanh âm của nàng nhẹ bẫng; môi nàng chạm vào khóe môi khẽ run của đối phương, "để được hôn nàng, không phải rất đáng giá sao?"
Dứt lời, mặt Kỷ Tây Vũ nóng bỏng. Kỷ Tây Vũ rung động. Là một giọt lệ. Diệp Kết Mạn không nói gì, chỉ là im lặng nhìn Kỷ Tây Vũ với nước mắt đong đầy... Đồng tử Kỷ Tây Vũ lung lay, rồi Kỷ Tây Vũ rướn người hôn Diệp Kết Mạn. Môi và nước mắt. Đắng ngắt. Kỷ Tây Vũ ôm Diệp Kết Mạn, hôn càng sâu... Một cái lôi kéo đã đem đối phương ôm vào lòng. Môi lạnh lẽo dần nóng lên, như một trận hỏa bùng lên, đốt cháy trái tim nàng.
Thật lâu sau, lâu đến nổi hô hấp Diệp Kết Mạn đều bị đoạt lấy Kỷ Tây Vũ mới thôi.
"Nếu ta gặp nàng trước khi chết, tất cả có thể không giống với?"
"Nàng là Kỷ thiên kim, gai mắt ta thôi." Diệp Kết Mạn nhẹ giọng nói. "Ta có thể được gặp
"Ta chỉ thấy hỏng bét, " Kỷ Tây Vũ cười cười. "Vô duyên vô cớ làm cho nàng khổ nhiều như vậy."
"Có lẽ, nếu không có gặp được nàng thì ta đã chết đuối ở Bùi gia rồi." Diệp Kết Mạn cũng cười theo.
"Rất đau sao?" Diệp Kết Mạn chạm vào mày của Kỷ Tây Vũ, hỏi.
"Đau. Nhưng cũng không phải không thể chịu được. Không có đến mức như bọn họ nói đâu." Kỷ Tây Vũ tỏ vẻ vô nghĩa, nói.
"Nàng. . ." Diệp Kết Mạn trợt tay xuống bên má đối phương, "Đừng như vậy. Nếu đau thì nói, ta không muốn nàng chịu đựng một mình."
"ĐƯợc." Kỷ Tây Vũ cười, "Vậy, nàng phải nghỉ ngơi đi."
"..."
Diệp Kết Mạn thở dài, "Được rồi, ta nghe lời nàng là được." Diệp Kết Mạn đứng dậy, "Ta đi rửa mặt trước đã." Khi nói chuyện, nàng đi đến bàn, muốn uống nước. Đi cả đêm, nàng thật sự khát.
"Nàng nói chuyện với Kỷ tỷ tỷ sao?" Đi đến cái bàn, nhìn thấy giấy bút, Diệp Kết Mạn tiện tay thu dọn, tùy ý hỏi.
Khi nói chuyện, Diệp Kết Mạn nhìn qua chữ viết, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc. Song khi tự nhiên ngẫm lại, thì như có cái gì vụt qua đầu nàng, động tác của nàng khựng lại.
Ở phía sau, Kỷ Tây Vũ như nghĩ tới điều gì, sắc mặt cũng thay đổi.
Trong phòng lâm vào yên lặng.
Sau một lúc, Diệp Kết Mạn nhúc nhích và thấp giọng nói "Ta đi trước ", và liền nhấc chân rời đi.
"Kết Mạn."
Thanh âm Kỷ Tây Vũ vang lên ngay sau đó, nghe không có vẻ bình tĩnh như bình thường mà có chút vội vàng.
Diệp Kết Mạn dừng lại, nàng vô thức nắm chặt tờ giấy, đưa lưng về phía Kỷ Tây Vũ. Cảm xúc trong mắt thay đổi; ngực dồn dập lên xuống.
"Nàng. . ." Kỷ Tây Vũ cổ quái nhìn lưng Diệp Kết Mạn, "Nàng xoay người lại đi."
Diệp Kết Mạn bất vi sở động, chỉ nói: "Ta mệt rồi, chuyện gì lát nữa nói sau." Và nàng sẽ đi ra ngoài.
"Kết Mạn!" Thanh âm phía sau bỗng nhiên tới gần hơn, Diệp Kết Mạn cả kinh vội xoay người lại. Khi nhìn thấy nửa thân mình Kỷ Tây Vũ lộ ra ở ngoài giường, nàng liền kinh hoảng.
"Nàng muốn làm gì!?" Diệp Kết Mạn chạy qua, kéo Kỷ Tây Vũ về giường, che kỹ màn xong rồi lập tức đi kiểm tra đối phương có bị phơi nắng hay không.
Kỷ Tây Vũ cúi mắt nhìn Diệp Kết Mạn thần sắc lo lắng, trong mắt là cảm xúc phức tạp.
"... Nàng biết rồi?"
Diệp Kết Mạn dừng lại động tác, và quay đầu đi.
". . . Xin lỗi." Kỷ Tây Vũ biết mình không có gì để giải thích, chỉ cầm tay Diệp Kết Mạn không buông.
"Chuyện đã qua rồi. Nàng khi đó chưa từng đem ta để ở trong lòng mà. Lợi dụng ta. . . cũng là cách làm việc của nàng." Diệp Kết Mạn hít vào một hơi, áp chế xúc động. "Hãy cho ta chút thời gian, ta. . ." Môi nàng trắng bệch, "ta cần một chút thời gian."
Chuyện ở từ đường, bây giờ nghĩ lại cũng giống như ác mộng. Thân thể bị đè xuống; xúc cảm ghê tởm; tiếng y phục bị xé rách; tuyệt vọng, khuất nhục chưa bao giờ chịu qua. Nếu hỏi nàng, khi nào thì bắt đầu sinh hảo cảm đối với Kỷ Tây Vũ, thì nàng sẽ trả lời là khi đó, Kỷ Tây Vũ tới cứu nàng. Nhưng không ngờ tất cả chỉ là lợi dụng.
Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn nắm tờ giấy chặt hơn, trong đầu hiện ra hàng chữ trên khăn gấm:
"Tứ thiếu phu nhân đơn độc ở từ đường hối lỗi. Ngàn năm một thuở. Chớ bỏ qua." Nàng vốn tưởng rằng đó là Uông Tư Thiến gây nên, không ngờ. . .
Diệp Kết Mạn đóng mắt, không dám nghĩ thêm, thân thể không khống chế được mà run rẩy.
"Kết Mạn. . . Nàng đừng như vậy, ta tình nguyện nàng đánh chửi ta."
Diệp Kết Mạn trầm mặc không đáp.
"Ta làm vậy cũng là vì muốn nhanh chiếm được tín nhiệm của nàng. Đích xác nó đã thành công. Chuyện sau đó ta không thể nào đoán trước... Ta, ta đã cho là mình sẽ không bị người nào ràng buộc. Nhưng khi ta biết chuyện đó có thể tổn thương nàng, thì ta lại không dám cho nàng biết. Ta hy vọng nàng vĩnh viễn đừng biết chuyện đó. Kết Mạn, " Kỷ Tây Vũ khẽ gọi, trong mắt là đau khổ, "Tất cả... tất cả là lỗi của ta, nàng đừng như vậy, ta không hi vọng nàng chịu đựng..."
Thật lâu sau, Diệp Kết Mạn thật sâu nhìn Kỷ Tây Vũ, ánh mắt như có thiên ngôn vạn ngữ lại bị nghẹn ở cổ họng, không thể nói. Chỉ là lòng nàng bây giờ đang rất đau, ngay cả thở cũng là điều khó khăn.
"Ta mệt lắm rồi." Cuối cùng, Diệp Kết Mạn cúi mắt, thấp giọng nói. "Để cho ta nghỉ ngơi trước đi."
Kỷ Tây Vũ chăm chú nhìn Diệp Kết Mạn, và chậm rãi buông tay: "Được."
Nhìn bóng dáng đối phương rời đi, Kỷ Tây Vũ thần sắc hoảng hốt cúi đầu nhìn tờ giấy nhăn nhúm trên đệm. Sau một lúc lâu, nàng đỡ trán, che mặt. Chỉ là tấm lưng luôn luôn thẳng thắn giờ phút này hơi cong, thêm vài phần cô đơn chưa từng có.