Chương 14 - Buồn bực cũng phải làm
Kỷ Tây Vũ thoáng nhìn phản ứng của Diệp Kết Mạn, ý cười trên khóe môi càng đậm, nàng phe phẩy bạch y trên người, bộ dạng không thèm đếm xỉa nói: "Ngạc nhiên như vậy làm gì?".
"Ngươi...". Lời của Diệp Kết Mạn bị nghẹn lại, không biết phải nói cái gì cho tốt. Cảnh tượng dưới hồ mơ màng hiện lên, thâm nhập vào đầu óc, khó mà nói rõ. Diệp Kết Mạn không dám tưởng tượng, mình... mình lại được... một con ma nữ cứu sống, nàng khó có thể bình phục được rung động trong lòng. Phải biết rằng, chuyện bị một nữ nhân "Chiếm tiện nghi" là kỳ quái cỡ nào, huống hồ gì nàng ta còn là ma nữa. Nghĩ như vậy, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng không thông.
Kỷ Tây Vũ cúi thấp đầu uống trà, khóe mắt lại thỉnh thoảng rơi vào trên người Diệp Kết Mạn. Nhìn thấy nàng hiện ra sắc mặt khó coi, thở không ra hơi, Kỷ Tây Vũ giương khóe môi, bộ dáng có chút hả hê. Một lát sau, khi thấy Diệp Kết Mạn đứng nguyên tại chỗ, nàng đưa tay chống cằm, nhìn sang hướng thùng gỗ, nói: "Nếu không tắm nước sẽ nguội đó.".
Diệp Kết Mạn cắn cắn môi, mặt do dự, nàng liếc mắt Kỷ Tây Vũ. Kỷ Tây Vũ chống lại tầm mắt của nàng, lúc này hiểu ra ý của nàng, nhưng chỉ vô vị cười cười: "Đều là nữ tử, ngươi chú ý cái gì? Hơn nữa ta bất quá là một con ma, ngươi coi như không nhìn thấy đi.".
Làm sao có thể xem như không nhìn thấy? Diệp Kết Mạn nói thầm một câu, nhưng nàng cũng biết mình không có khả năng đuổi đối phương đi khỏi. Hiện tại trên người bị quần áo ướt sũng dính chặt, không ngừng truyền đến từng trận lạnh lẽo, khiến cho suy nghĩ Diệp Kết Mạn cũng có chút hỗn loạn. Nghĩ lại cũng hợp lý, cả hai đều là nữ tử, cũng không cần lo lắng. Rơi vào đường cùng, Diệp Kết Mạn chỉ có thể xoay người, đưa lưng về phía Kỷ Tây Vũ, nhắm mắt làm ngơ, cắn răng một cái, trút đi tất cả quần áo, bước thật nhanh vào trong thùng gỗ.
Thân thể nữ tử trắng nõn khẽ lướt qua, sau đó lập tức có tiếng nước vang lên, kèm theo là một tiếng cười khẽ của Kỷ Tây Vũ, tựa hồ đối mặt với bộ dạng quẫn bách của Diệp Kết Mạn lại thập phần thích thú. Mặc dù nàng không mở miệng nói câu nào, nhưng gương mặt Diệp Kết Mạn cũng đã hơi ửng đỏ, quay đầu đi tận lực không để cho mình nhìn nàng, tránh khỏi ngại ngùng. Nhưng mà Diệp Kết Mạn lại có thể cảm giác được, tầm mắt của đối phương không biết vô tình hay cố ý lại rơi vào trên người mình, chăm chú không rời.
Nước nóng làm gương mặt Diệp Kết Mạn mờ mịt, suối tóc đen nổi trên mặt nước, khoác lên xương quai xanh tinh xảo. Dòng nước ấm áp lan tỏa khắp tứ chi, lúc này Diệp Kết Mạn mới cảm giác cả người mình như sống lại. Một khắc trước, cái chết giống như bóng ma nặng trịch đặt trên đỉnh đầu của nàng, làm nàng nghĩ tới mà sợ hãi. Mà nay hết thảy phát sinh, tất cả đều mang màu sắc cổ quái. Tay Diệp Kết Mạn trong nước chậm rãi xoa sau gáy của mình, nhẹ nhàng nhấn một cái, liền cảm giác một trận đau xót, sợ là đã bị tụ máu. Lúc đó cảm giác bị đánh chân thực như vậy, sau đó nàng mới ngã vào trong hồ. Nhưng mà thứ đánh vào người mình rốt cuộc là vật gì? Nếu quả thật có người cố ý tập kích nàng, vì sao Thư nhi lại nói không thấy gì cả?.
Đang suy nghĩ những điều này, Diệp Kết Mạn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, lúc này nàng quay đầu sang, đưa ánh mắt về phía Kỷ Tây Vũ đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, thấp giọng nói: "Mới vừa rồi ngươi đã cứu ta, vì sao lúc ta tỉnh lại lại thì không nhìn thấy ngươi?".
Kỷ Tây Vũ nghe được câu hỏi của Diệp Kết Mạn, im lặng nhoẻn môi, cái chén trong tay nhẹ nhàng được để sang một bên, một lát sau mới nhìn thẳng hướng Diệp Kết Mạn. Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của đối phương, mà là chậm rãi nói: "Ngươi cũng biết ngươi là như thế nào bị rơi xuống nước?".
Nghe được Kỷ Tây Vũ nói, thần sắc Diệp Kết Mạn hơi cứng đờ, một lát sau mới khẽ lắc đầu: "Ta chỉ cảm thấy phía sau bị thứ gì đó đánh trúng. Nhưng mà hỏi Thư nhi, em ấy nói đêm tối quá, hơn nữa lúc thấy ta rơi xuống nước trong lòng lo nghĩ, cũng không chú ý xung quanh.".
Ánh mắt Kỷ Tây Vũ thông suốt, làm như không chút bất ngờ, một lát sau môi mỏng khẽ mở, lại nói: "Muốn biết sao?".
"Ngươi rốt cuộc biết được chuyện gì?". Vốn Diệp Kết Mạn đã cảm thấy chuyện đêm nay rất cổ quái, lúc này nhìn thấy thần tình Kỷ Tây Vũ như vậy, cũng đoán được sự thật không đơn giản, vừa nghi hoặc vì sao Thư nhi không nói rõ với nàng. Lẽ nào đối phương cố ý gạt nàng? Thế nhưng... Vì sao? Là sợ đắc tội với ai sao?
"Ta nói rồi, chuyện ta biết đương nhiên nhiều hơn ngươi.". Ngữ khí Kỷ Tây Vũ mang theo vài phần mỉa mai, "Từ trên xuống dưới của Bùi gia đại phủ này, tất cả đều liên quan đến lợi ích. Nhìn thấy biểu cảm của Thư nhi, ta cũng đoán được nàng không sẽ nói cho ngươi biết rõ nguyên do. Không lừa ngươi, lúc cứu ngươi xong, ta liền đi dò xét sự tình. Đương nhiên, ta là một thương nhân, những thứ này đều là lợi thế trong tay ta, hiện tại sẽ không nói cho ngươi biết.". Thanh âm Kỷ Tây Vũ chậm rãi, thoáng nhìn sắc mặt Diệp Kết Mạn có chút tức giận, trong giọng nói trái lại mang theo vài phần sung sướng, "Bất quá ngươi cứ yên tâm, mạng của ngươi, ta sẽ tạm thời thay ngươi bảo vệ.".
Diệp Kết Mạn cau mày trừng Kỷ Tây Vũ, nhìn thấy ý cười trên mặt đối phương lúc này chẳng khác nào rắn độc, làm sắc mặt càng thêm trắng bệch, con ngươi u hồng, không khác nào ma nữ chuẩn bị ăn tươi nuốt sống người ta. Cái gì mà bảo vệ mạng của mình chứ? Còn không phải là vì bản thân nàng ta hay sao. Diệp Kết Mạn không dám tưởng tượng, ma nữ này lại có tâm tư thâm trầm như vậy, nếu như chính chân đáp ứng giúp nàng, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao, đến lúc đó sợ là bị nàng đem bán cũng không chừng. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn nhịn không được rùng mình một cái. Hiện tại nàng cũng không có cách cạy miệng Kỷ Tây Vũ để nàng ta nói ra sự thật, Diệp Kết Mạn buồn buồn quay đầu đi, không hề nỗ lực xin xỏ đối phương, nàng tiếp tục nhớ lại chuyện đã diễn ra trước lúc mình bị ngã xuống hồ.
"Thiếu phu nhân, chậu than được mang tới rồi. Nô tỳ đi vào có tiện không?". Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng của An nhi.
Diệp Kết Mạn giấu cả người vào trong nước, thật nhanh liếc mắt nhìn Kỷ Tây Vũ ngồi cạnh bàn không chút động tĩnh, sau đó đáp: "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, An nhi rất nhanh tiến đến, ngay sau đó khép kín cửa lại. Chỉ thấy trong tay nàng mang một chậu than, thở hỗn hển đặt xuống gần giường, lúc này mới giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: "Thiếu phu nhân, đợi lát nữa cả phòng sẽ ấm lên.".
"Khổ cực An nhi.".
"Hì hì". An nhi nhếch miệng cười cười, nàng thấy trên bàn không có quần áo sạch, vội vã chạy đến tủ quần áo lấy một bộ, đặt bên cạnh bàn.
Tầm mắt Diệp Kết Mạn vẫn dõi theo An nhi, thấy nàng đi tới bên cạnh ma nữ, một lòng đều khẩn trương. Đương nhiên An nhi không nhìn thấy ma nữ, đem quần áo đặt lên bàn, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Kết Mạn nói: "Quần áo nô tỳ đã đặt trên bàn, đợi lát nữa Thiếu phu nhân tắm xong thì gọi nô tỳ.".
Diệp Kết Mạn đoán chừng thời gian cũng không còn sớm, ôn nhu nói: "Không sao, ngươi đi ngủ trước đi, ta đã không có gì đáng ngại.".
"Cái này sao có thể được? Thiếu phu nhân vừa kinh hoảng một hồi, An nhi làm sao có thể đi ngủ được?".
Diệp Kết Mạn nhìn sắc mặt mệt mỏi