Chương 16 - Ma nhập (hạ)
Ngoài cửa ngày xuân phơi phới, hoa nở đầy trời, dương liễu che rợp bóng mát. Trước tầm mắt là mái ngói xanh cong vút, hành lang lát đá hoa, ao nhỏ kế bên hòn non bộ, đình nghỉ chân thấp thoáng, khí thế Bùi phủ không gì sánh bằng. Cước bộ Diệp Kết Mạn đi lại cũng không nhanh, lúc đi ngang hành lang thì tầm mắt bị ánh mặt trời làm nàng phản xạ tự nhiên híp mắt lại, tựa hồ có chút không thích ứng mà nghiêng đầu đi. Thư nhi đi phía sau lo âu nhìn Diệp Kết Mạn, nhìn thấy sắc mặt của đối phương tái nhợt, môi không có chút máu, nàng muốn nói điều gì, nhưng vẫn trù trừ nuốt trở vào. Chẳng biết tại sao, nàng nghĩ thời khắc này chắc là Thiếu phu nhân sẽ không nghe lời nàng khuyên mà đi về phòng nghỉ ngơi. Huống hồ gì mới vừa rồi đối phương lại thể hiện rõ sự kiên quyết đến như vậy. Theo sau Diệp Kết Mạn hướng về phía Bùi phủ, nghi hoặc từ đáy lòng nàng không thuyên giảm, nhưng chỉ thức thời trầm mặc theo sau lưng. Làm nha hoàn ở Bùi phủ thời gian dài như vậy, từ lâu Thư nhi đã rõ ràng cái gì nên hỏi, cái gì không nên. Mặc dù Thiếu phu nhân thoạt nhìn là người ôn hòa, nhưng hoàn cảnh lại tương đối đặc biệt, bản thân nàng chỉ là người hầu kẻ hạ, phục vụ tốt là được, không cần nghĩ nhiều.
An nhi đi một bên lại không có được tâm tư giống như Thư nhi. Nàng đi theo phía sau Diệp Kết Mạn, thấy đầu nàng cũng không chuyển hướng, cứ đi một mạch về phía trước, nhịn không được hỏi: "Thiếu phu nhân muốn đi đâu vậy?".
Diệp Kết Mạn đi phía trước, cước bộ cũng không hề dừng lại, cũng không có lên tiếng trả lời, thoạt nhìn giống như đang nhàn nhã đi dạo.
An nhi suy nghĩ một chút, lại nói: "Cũng phải, Thiếu phu nhân còn chưa có đi hết Bùi phủ, nghe nói hoa viên bên kia hoa nở rộ mấy ngày nay, không bằng đi tới đó dạo một chút?".
Diệp Kết Mạn trầm mặc một lát, vẫn chưa trả lời câu hỏi của An nhi, mà là đi tới bên cạnh một đình viện, lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn cây mẫu đơn bên cạnh, tùy ý mở miệng: "Thư nhi, An nhi, các ngươi ở Bùi phủ bao lâu rồi?".
"Một năm trước nô tỳ mới vào làm ở đây.". An nhi tiếp lời, sau đó nhìn hướng Thư nhi, "Thư tỷ tỷ thì đã rất lâu rồi.".
"Rất lâu rồi sao?". Diệp Kết Mạn nhẹ giọng hỏi.
Thư nhi hơi trù trừ, sau đó lập tức gật đầu: "Vâng, năm mười một tuổi nô tỳ liền đến Bùi phủ, hôm nay tính ra đã được bảy năm.".
"Bảy năm sao... cũng khá lâu nhỉ.". Diệp Kết Mạn rũ mắt, ánh mắt nhìn không rõ, "Người Thư nhi hầu hạ trước ta là người nào?".
Thư nhi mím môi: "Khởi bẩm Thiếu phu nhân, ngay từ đầu nô tỳ ở chỗ Phu nhân, sau đó thì thân thể Thiếu gia không khỏe nên đã bị Phu nhân phái tới hầu hạ Thiếu gia.".
Tiếng Thư nhi vừa dứt liền nhìn thấy Thiếu phu nhân ngẩng đầu lên, tầm nhìn rơi vào trên người mình, trong mắt lại có chút thâm trầm. Trong lòng nàng hơi kinh hãi, lập tức lại thấy Thiếu phu nhân dời tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Thì ra là thế, bảy năm cũng không ngắn. Cảm tình của Thư nhi và Bùi phủ hẳn là rất sâu đậm...".
Nghe được Diệp Kết Mạn nói, tuy ngữ khí rất bình thường nhưng không hiểu sao Thư nhi lại cảm thấy có chút áp lực. Nàng cực nhanh cau mày, gật đầu bình tĩnh trả lời: "Vâng, thân là nha hoàn của Bùi phủ, Thư nhi tự thẹn đã nhận rất nhiều ân huệ của Bùi phủ, có cảm tình sâu nặng là phải.".
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn nhẹ giọng cười cười, tiếng nói rơi vào tai Thư nhi, mang theo ý vị thâm trường không thể giải thích: "Theo lẽ, ngươi cũng là nha hoàn có thâm niên của Bùi phủ, bị phái tới hầu hạ một Thiếu phu nhân hữu danh vô thực như ta đây thực sự là ủy khuất ngươi.".
"Thiếu phu nhân... quá lời rồi.".
An nhi đứng một bên thoáng nhìn thần sắc trên mặt Thư tỷ tỷ cừng đờ, nhất thời có chút không ngờ. Bất quá không đợi nàng suy nghĩ nhiều, Thiếu phu nhân đã xoay lại, ôn nhu nướng nàng cười cười: "An nhi, mấy ngày nay trong thành Tô Châu có chuyện gì náo nhiệt không?".
An nhi nghi ngờ thu hồi tầm mắt từ trên người Thư tỷ tỷ về, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Gần đây a... chuyện ồn ào nhất thành Tô Châu chắc là chuyện Thiên kim tiểu thư Kỷ gia qua đời. Nghe nói người của Kỷ gia vì thế mà vô cùng thương tậm, hôm nay quan phủ cũng bận rộn đến náo loạn.".
Chân mày Thư nhi cau lại, lập tức nhìn về phía An nhi, đáy mắt dường như có một tia cảnh cáo. Biểu cảm chỉ vừa lóe lên rồi biến mất, không đợi Diệp Kết Mạn nhìn thấy, ánh mắt Thư nhi đã khôi phục như thường.
"Là nữ nhân chết đuối trên con sông ngay ngày ta xuất giá, đúng không?".
"Đúng vậy, nhắc tới cũng trùng hợp thật. Bất quá chuyện này có chút cổ quái, tất cả mọi người đều đang suy đoán. Dù sao thì thân phận của thiên kim Kỷ gia đặc biệt, vì thế mà quan phủ cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán.". An nhi gật đầu trả lời, dường như nhớ ra cái gì đó, đơn thuần nói: "Nhắc mới nhớ, ngày hôm qua Đại thiếu gia của Kỷ gia cũng đang ở trong phủ, cách đây hình như không xa.".
"Thật không?". Diệp Kết Mạn giương giương khóe môi, tầm nhìn hướng về phía xa xa, một lần nữa nhấc chân đi về phía trước, ngữ khí nhẹ nhàng giống như đang nỉ non: "Nói không chừng chút nữa đi dạo sẽ gặp phải cũng nên.".
Ba người lại tiếp tục đi dạo, đến trước một hành lang. Ngay chỗ cua quẹo bỗng nhiên đi ra mấy người, hình như là dáng dấp của nam nhân. Bất quá chỉ chốc lát liền đến gần. Đáy mắt Diệp Kết Mạn hiện lên một tia sáng, bên tai đã vang lên thanh âm kinh ngạc của An nhi: "À, là Đại thiếu gia và Tam thiếu gia.".
Quả nhiên đúng như vậy, lời An nhi vừa rơi xuống, mấy người kia tựa hồ cũng chú ý tới Diệp Kết Mạn, hơi dừng cước bộ, lập tức đi tới chỗ nàng. Khi đi tới trước người, Bùi Nghiêu Duẫn và Bùi Nghiêu Viễn nhận ra Diệp Kết Mạn, trên mặt đều có thần sắc kinh ngạc.
"Là muội?".
Sắc mặt Diệp Kết Mạn lễ phép nhưng thường: "Đại ca, Tam ca.".
Hai vị thiếu gia của Bùi phủ đĩnh đạc đứng đó, một người mặc áo bào trắng thêu hoa văn ánh vàng nhìn phía Bùi Nghiêu Duẫn, lên tiếng hỏi: "Duẫn huynh, vị này chính là...?".
"Vị này chính là phu nhân của Tứ đệ ta, vừa cưới vào nhà không bao lâu". Mở miệng là Bùi Nghiêu Duẫn, sắc mặt của hắn có chút xấu hổ, cũng không gọi đích danh Diệp Kết Mạn, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp giới thiệu theo lệ, "Vị này chính là Đại thiếu gia của Kỷ gia.".
Diệp Kết Mạn ôn hòa gật đầu: "Chào Kỷ thiếu gia.".
Bên này, Kỷ Xuyên gật đầu đáp lễ, nhìn thần sắc trong mắt đối phương có chút kỳ quái, đương nhiên hắn cũng đã nghe nói qua hôn sự ly kỳ ở Bùi gia, nữ tử trước mặt hắn lúc này chính là người trong cuộc. Bất quá hắn cũng lịch sự cho nên không nói toạc ra, bộ dạng chuyện gì cũng không biết, âm thầm quan sát Diệp Kết Mạn, khách khí nói: "Chào Thiếu phu nhân. Thiếu