Chương 2 – Hôn lễ kỳ lạ, động trời nhất
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Kết Mạn cảm thấy cuộc sống vô cùng u ám.
Tục ngữ nói thật đúng, trứng làm sao chọi được đá. Chuyện hôn sự lần này, đương nhiên Diệp Kết Mạn trăm ngàn lần không muốn. Tên Bùi Nghiêu Húc kia đúng thật kiểu người lý tưởng nhưng lại có vẻ ngoài bệnh đau, hoàn toàn không phải là mẫu người nàng thích. Huống chi chuyện này tới đột ngột như vậy, đúng là dọa cho người ta khiếp sợ, làm sao vui mừng cho nổi?.
Mặc dù hàng xóm xung quanh đều trầm trồ nàng là người giỏi giang trong sạch, xứng đáng được tấm chồng giàu sang, nhưng trong lòng Diệp Kết Mạn là người hiểu rõ nhất, đối phương chỉ vừa gặp nàng có một lần mà đã đòi cưới, chuyện này quá hoang đường.
Bà mối mà Bùi gia mời tới, vẻ mặt tràn đầy tươi cười, bà ta nói nhỏ vào tai nàng, nếu nàng từ chối chuyện hôn sự lần này, như vậy Bùi gia sẽ mất hết mặt mũi, tới lúc đó sợ là bọn họ cũng không để yên cho nhà nàng.
Cho dù Diệp Kết Mạn không lo lắng cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho hai vị song thân tuổi đã già.
Sau đó bà mối liên tiếp liệt kê những khoản sính lễ của nhà trai, nhu cương vừa phải, ý đồ thuyết phục nàng chấp nhận.
Diệp Kết Mạn không chút nghi ngờ, nếu như mình không muốn, thì hôn sự mười ngày sau chỉ sợ vô luận như thế nào cũng không từ chối nổi. Huống chi với thế lực của Bùi gia, hoàn toàn có khả năng làm cho nàng cửa nát nhà tan. Nhìn mẫu thân lo lắng mà thân thể càng suy nhược, Diệp Kết Mạn chỉ có thể hiện lên khuôn mặt tươi, lừa dối bản thân mình để trấn an mẫu thân, nàng nói mình có duyên gặp mặt Bùi Nghiêu Húc một lần, tỏ vẻ mặc dù hôn sự tới đột ngột, nhưng nhà trai nhìn cũng không tệ lắm, chưa chắc là chuyện không tốt.
Có lẽ là lần trước Diệp Kết Mạn nhắc chuyện mẫu thân bị bệnh với Bùi Nghiêu Húc, cho nên ngày thứ hai sau khi đưa sính lễ tới, mấy tên sai vặt mang rất nhiều thuốc bổ quý hiếm mang đến Diệp gia, nói là thiếu gia dặn. Diệp Kết Mạn vốn không muốn nhận, đối phương lại tỏ thái độ kiên quyết, bất chấp đến cùng để nàng phải cầm.
"Mẹ, uống thuốc thôi.". Diệp Kết Mạn bưng chén thuốc bắc vừa được nấu xong, bước vào cửa phòng, nàng ngồi xuống cạnh giường, ôn nhu nói: "Còn hơi nóng, con giúp người thổi một chút.".
Nói xong, nàng nhẹ nhàng dùng thìa khuấy nước thuốc, cúi đầu thổi bay một mảnh khói nhỏ rung động.
"Mạn nhi.". Thanh âm hơi già nua ôn hòa vang lên, cùng lúc đó, Diệp Kết Mạn cúi đầu, mái tóc đen xõa trên tay, kèm theo một tiếng thở dài: "Đã nhiều ngày khổ cực cho con.".
"Mẹ nói gì vậy, đây là chuyện Mạn nhi phải làm.". Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn mẫu thân mỉm cười, ý bảo mình không sao.
"Đứa nhỏ ngốc này.". Người phụ nữ quần áo mộc mạc chậm rãi nhìn nữ tử ôn nhu thanh nhã trước mặt, ý cười trên môi có chút chua xót, "Mẹ đang lo lắng cho con a!".
Diệp Kết Mạn biết mẫu thân đang nói tới chuyện hôn sự của mình, nàng mềm giọng khuyên nhủ: "Mẹ, không phải con đã nói cùng người rồi sao, công tử Bùi Nghiêu Húc kia cũng không giống như những công tử nhà giàu khác. Mẹ xem, con gái mới nói chuyện mẹ bị bệnh cho hắn nghe có một lần mà hắn đã quan tâm như vậy. Mẹ không cần lo lắng.".
Bà nghe vậy, chỉ lắc đầu, bàn tay xoa đầu Diệp Kết Mạn, thấp giọng nói: "Mẹ biết tính tình con ôn hoà hiền hậu, thực sự không thích hợp bước vào cửa nhà đó, mẹ... sợ con bị khi dễ a.".
"Sẽ không đâu mà mẹ.". Một tay của Diệp Kết Mạn cầm tay mẫu thân, "Mạn nhi sẽ luôn chú ý, cố gắng không cùng người khác tranh chấp.".
"Chỉ mong là như vậy...". Tiếng thở dài nhàn nhạt vang lên trong phòng, mang theo khó nói nói cùng đau lòng.
Ngày càng gần đến hôn lễ. Mỗi một ngày đối với Diệp Kết Mạn mà nói, đều giống như có một tảng đá lớn treo trong lòng, đè nặng từng chút một. Khẩn trương, bất an, lo lắng, toàn bộ hòa thành một chén nước sôi, sùng sục thiêu đốt lòng nàng. Ở nhà, Diệp Kết Mạn lại không dám biểu hiện chút gì, khuôn mặt cố gắng tươi cười, sợ ảnh hưởng tới bệnh tình của mẫu thân.
Diệp Kết Mạn cũng đã từng nghe qua chuyện về Bùi Nghiêu Húc, tin tức về thiếu gia của Bùi gia, lại không biết là thật hay giả. Đồn đãi đủ chuyện, tiểu thiếu gia kia đúng là kẻ ngậm thìa vàng chào đời, từ nhỏ đã được vây trong yêu thương. Nhưng mà hai năm trước liền lâm vào một cơn bệnh nặng, nằm trên giường thật lâu. Còn nguyên nhân phát bệnh, cũng có rất nhiều lời đồn khác nhau.
Trong thời gian chờ đợi này, có thật nhiều nam nữ xa lạ đi vào Diệp gia, bố trí phòng ở, dán đầy chữ hỷ, treo vải lụa đỏ, rất bận rộn. Từ đầu tới cuối trên mặt Diệp Kết Mạn đều mang theo vẻ bình tĩnh, thỉnh thoảng mới dùng ánh mắt trừng mấy gia đinh và nha hoàn của Bùi gia. Diệp Kết Mạn biết được phụ thân mình không thích những người như Bùi gia. Tính tình ông ấy cứng nhắc, nếu như biết mình bị ép gả, nhất định là không để cho nàng bị ủy khuất. Bởi vậy Diệp Kết Mạn cũng không oán giận, ở bên ngoài thủy chung mỉm cười, thoạt nhìn đúng là dáng dấp của một tân nương chuẩn bị hôn sự.
Mà ngày nào đó, rốt cục vẫn phải tới.
Diệp Kết Mạn nhìn thấy người của Bùi gia đã sau buổi chiều. Trước đây nàng được họ cho hay, bởi thiếu gia của Bùi gia có ngày sinh đặc biệt, khi định giờ lành cũng có chút khác biệt người ta, chỉ thích hợp buổi tối.
Mặc dù Diệp Kết Mạn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Lúc hai nha hoàn trẻ tuổi cầm y phục và trang sức của tân nương vào cửa, giúp nàng thay đồ. Nàng kinh ngạc nhìn nữ tử trong gương đồng, mày được vẽ tinh tế, thoa son, sau đó là môi đỏ mọng. Dung nhan quen thuộc như vậy, dần dần trở nên sinh động, nhất là khi mặc bộ đồ tân nương đỏ thẳm vào người, chẳng khác nào người trong bức họa mà ra, xinh đẹp nhưng không dung tục, đạm mạc mà lại mê hoặc, chính nàng cũng cảm thấy mình có chút xa lạ với bộ dạng này.
Bên tai là tiếng pháo với tiếng chiêng trống rộn ràng vây quanh Diệp Kết Mạn. Bà mối cũng tới, cầm hỉ khăn giữ ở cửa, thúc giục. Hết thảy đều có vẻ đặc biệt náo nhiệt, lại tiến hành đâu vào đấy.
Nhưng mà không biết vì sao, ngực Diệp Kết Mạn lại mơ hồ có chút khác thường. Trong nháy mắt khi tấm khăn đỏ che đi tầm mắt, khóe mắt của nàng thoáng nhìn thấy thần sắc cổ quái của nha hoàn bên cạnh chợt lóe lên. Ánh mắt kia dường như hàm chứa một chút thương hại, không hề giống như đang nhìn thiếu phu nhân nhà mình chút nào.
Giờ lành sẽ phải chờ đến tối.
Nàng ngồi ở bên giường, thật vất vả mới nghe được câu 'giờ lành đã đến', sau đó ngoài cửa tiếng chiêng trống cùng vang lên, Diệp Kết Mạn nghe được bà mối ở một bên vội vàng nói "Tới đây", cánh tay của nàng liền bị đỡ lên.
Trong tầm mắt đều là hỉ khăn đỏ thẵm, Diệp Kết Mạn cúi đầu, chỉ có thể trông thấy bàn chân khẽ di chuyển. Mà đôi chân kia có vẻ nặng nề, bước xuyên qua một mảnh phù phiếm náo nhiệt, có chút tựa như ảo mộng không chân thật.
Diệp Kết Mạn hoài nghi, hết thảy bất quá chỉ là một giấc mộng mình đang trải qua, căn bản không có công tử của Bùi gia nào, cũng không có hôn sự kỳ lạ chi hết. Sau khi tỉnh lại, chính mình sẽ lại giúp mẫu thân sắc thuốc, đợi cha dạy học trở về, một nhà ba người và hoà thuận vui vẻ sống cùng nhau.
"Khởi kiệu...".
"Khi một giọng thanh thúy vang lên, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy thân thể hơi chao đảo một cái. Nàng giơ tay lên, muốn gở xuống hỉ khăn trên đỉnh đầu, nhưng cuối cùng vẫn dừng tay, từ từ buông xuống, đặt ở trên đầu gối. Lúc này tâm tình vô cùng phức tạp, chẳng biết vui hay buồn, tương lại mờ mịt, thực tại không biết nên làm sao.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cỗ kiệu đột nhiên ngừng lại. Diệp Kết Mạn giật mình hoàn hồn, bản thân cho rằng đã đến Bùi phủ, bên tai lại truyền đến lời bà mối dặn dò: "Cô nương chờ một chút, ta có chút chuyện, chớ đi ra ngoài."
"Làm sao vậy?". Diệp Kết Mạn ở trong kiệu có chút lo lắng, lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện thanh âm đều khẩn trương đến có chút run rẩy.
"Phía trước hình như có người chết đuối, người của quan phủ đang xử lý. Người