Editor: Tịnh Quân
Chương 32 – Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Thượng)
Thành Nam cách thành Tây không xa lắm, xe ngựa chạy chậm cũng chỉ hết có ba ngày hành trình bởi vậy đoàn người không vội lắm. Kỷ gia là gia đình kinh doanh lớn, tang lễ của Kỷ Tây Vũ cũng kéo dài hơn, huống chi hiện giờ vụ án còn chưa có kết quả gì lại càng không thích hợp hạ táng nhanh. Có thể nói, hiện nay, toàn bộ dân chúng thành Tô Châu đều nghe ngóng chuyện về Kỷ gia. Còn Kỷ gia thì chỉ có thể tạo áp lực với quan phủ để mau chóng tìm ra chân tướng.
Mặc dù xe ngựa của Bùi gia không tính là xa hoa, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự tinh xảo, xa xỉ, khi đoàn người xuống xe liền có không ít người dừng lại nhìn nhiều thêm một chút, khi nhìn thấy nhị vị công tử Bùi gia thì đều ngầm hiểu ra. Ở thành Tây, hiếm ai mà không biết các công tử tiểu thư của Bùi gia. Chuyện Kỷ đại thiếu gia đến Bùi phủ đã truyền ra từ lâu. Giờ phút này nhìn đoàn người vào tửu lâu, vài người trong tửu lâu đều ghé mắt ra xem, một vài người thì thấp giọng nói chuyện với nhau. Mà trong đó phần lớn tiêu điểm đều dừng ở trên người Diệp Kết Mạn.
"Vị bên cạnh Bùi tam thiếu gia thật lạ mắt nhỉ, sao lại đi cùng bọn họ? Không phải là... vị tân thiếu phu nhân mới vào cửa chứ?".
"Thật hay giả? Là Tứ thiếu phu nhân đến từ thành Bắc sao? Chậc chậc, nhìn thì dịu dàng thanh tú đó, đáng tiếc, còn trẻ vậy mà goá chồng.".
"Không phải vậy chứ... thành Bắc xa xôi như vậy làm sao biết được Bùi tứ thiếu gia, thình lình lại xảy ra chuyện, ngẫm lại cũng thật đáng thương.".
"Đáng thương cái gì, Bùi gia nhiều tiền, gia thế nàng bình thường, đến được Bùi gia ở thành Tây còn không phải do nàng có phúc sao.".
"Ngươi thì biết cái gì, gia thế như Bùi gia mà dễ đối phó ư, không bối cảnh không thủ đoạn, sợ là ngay cả hạ nhân cũng khinh thường.".
Diệp Kết Mạn nghe người ta thì thầm, tuy không thoải mái nhưng cũng chỉ nhếch môi không nói gì.
"Thiếu phu nhân, mặc kệ bọn họ đi, người đừng để tâm.". An nhi trừng mắt đám người nói xấu vài lần, đồng thời thấp giọng an ủi Diệp Kết Mạn.
Diệp Kết Mạn khẽ lắc đầu, ý bảo nàng không sao.
Bên này, Bùi Nghiêu Duẫn đã phân phó chưởng quầy xong, hiển nhiên cũng chú ý tới mọi chuyện, Bùi Nghiêu Duẫn cau mày quét một vòng đại đường mới quay đầu lại nói: "Được rồi, chúng ta lên lầu thôi.". Dừng một chút, hắn nói với Kỷ Xuyên, "Kỷ huynh, mời.".
Đoàn người vào một gian yên tĩnh, tất cả đều ngồi xuống bàn tròn.
"Đừng quá để ý.".
Diệp Kết Mạn chỉ cúi đầu, bên tai bỗng nhiên có tiếng nói ôn nhuận lọt vào, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thì thấy Bùi Nghiêu Viễn cười với mình, ý bảo nàng ngồi xuống.
Hết thảy thu vào mắt, sắc mặt Hứa Nhu Sương hết sức khó coi, cơ hồ hận không thể dùng mắt phóng dao giết chết Diệp Kết Mạn. Bùi Nghiêu Viễn nhìn như không nhìn, không coi ai ra gì ngồi xuống cạnh Bùi Nghiêu Duẫn.
Diệp Kết Mạn trầm mặc trên bàn cơm nghe người ta hàn huyên, không có góp lời, cũng không khó chịu. Địch ý của Hứa Nhu Sương đương nhiên nàng cảm giác được. Tựa hồ Bùi Nghiêu Viễn và phu nhân hắn không hài hòa lắm, mặc dù Bùi Nghiêu Viễn chỉ từng quan tâm nàng một ít nhưng sợ là Hứa Nhu Sương không phải cảm thấy như vậy. Ngẫm lại thấy tự nhiên mình bị thù hằn, nàng liền đau đầu.
Bữa cơm này Diệp Kết Mạn thấy thật tẻ nhạt và vô vị.
Chạng vạng, trời bỗng nhiên mưa. Bầu trời vốn sáng ngời từ từ tối đi. Từng giọt mưa rơi trên nóc xe liên hồi cùng tiếng vó ngựa lộc cộc hòa vào nhau. Ước chừng qua chén trà nhỏ, xa phu kéo dây cương dừng xe. Không đợi Thư nhi, An nhi hỏi, đã có người ở ngoài hô:
"Đã tìm được khách điếm có phòng trống, thời tiết không tốt, giờ cũng không còn sớm, hôm nay ngủ lại đây trước đã.".
An nhi nghe vậy mở một góc mành cửa sổ, bụi mưa thuận thế bay vào ngay lập tức làm ướt tóc, An nhi híp mắt nhìn ra bên ngoài, nói thầm: "Mưa vẫn còn to.".
Dứt lời, đã có người gõ thùng xe, An nhi gọi một tiếng "Đến đây" rồi lấy cây dù ở chỗ Thư nhi ngồi. Thư nhi không quên quay đầu lại dặn dò
"Thiếu phu nhân đợi một lát, chúng em xuống bung dù trước.".
Diệp Kết Mạn xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lại phát hiện trước mắt mình là một khách điếm cao ba tầng. Biển hiệu rồng bay phượng múa bằng gỗ viết bốn chữ to "Phúc Duyên Khách Điếm".
Phúc Duyên khách điếm thoạt nhìn còn rất mới như vừa khai trương không lâu, ngay cả trước nước sơn cũng còn mới tinh. Vì trời u ám, đèn lồng hai bên đã được thắp lên, giờ phút này đung đưa trước gió dưới màn mưa tĩnh lặng trông có vẻ thê lương. Cũng vì mưa mà giờ phút này trên đường đã không còn bao nhiêu người, chỉ có đoàn người bọn họ run rẩy dưới mái hiên với những giọt mưa trên người.
"Mọi người mau vào đi ạ, mưa này e là không tạnh đâu.". Một hộ vệ nói.
"Sao lại có mùi nước sơn.". Phía sau truyền đến tiếng Hứa Nhu Sương oán giận. Diệp Kết Mạn quay đầu lại đã thấy Hứa Nhu Sương ra khỏi xe ngựa, nha hoàn miễn cưỡng chống đỡ, đưa tay phẩy phẩy mũi vẻ mặt ghét bỏ, nói với trưởng hộ vệ, "Không có nơi khác sao?".
"Dạ, chỉ còn khách điếm này có nhiều phòng trống.". Hộ vệ cúi đầu giải thích, "Xin Tam thiếu phu nhân lượng thứ, ủy khuất người.".
"Được rồi, chỉ có một đêm mà thôi, lại không cũ nát, chê bai cái gì.". Bùi Nghiêu Viễn nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Hứa Nhu Sương, nói xong cũng không để ý tới Hứa Nhu Sương trực tiếp đi vào bên trong.
Hiển nhiên Hứa Nhu Sương sẽ bất mãn Bùi Nghiêu Viễn, ở phía sau oán hận dậm chân rồi mới đi theo vào cửa.
Diệp Kết Mạn cách xa hai người đó mà đi, chỉ đi trước hai nha hoàn. Khi nàng vừa bước tới cửa chợt thấy Mộc Quỷ Phù trước ngực quơ quơ, Diệp Kết Mạn kinh ngạc dừng lại cước bộ.
"Thiếu phu nhân, làm sao vậy ạ?" Thư nhi thấy thế, quan tâm hỏi.
"Không có gì." Diệp Kết Mạn lắc đầu, nghi hoặc đưa tay đè Mộc Quỷ Phù dưới áo, tiếp tục đi vào khách điếm.
Không biết có phải vì trời mưa hay không mà lúc này đại sảnh khách điếm cũng không có khách, chỉ có một tiểu nhị ngủ gục ở bàn, nghe tiếng có người vào cửa mới xoa mắt đứng lên. Ánh nến