Editor: Tịnh Quân
Chương 35 - Tình trong chớp mắt
Bùi Nghiêu Viễn thấy Diệp Kết Mạn hỏi, cũng không đề phòng, đại khái tự thật lại đêm đại hôn đó một lần. Bùi Nghiêu Viễn thở dài, ôn hòa nói: "Căn bản là như thế. Không nói cho muội biết chuyện Tứ đệ trước, thật sự ta rất ngại. Ta biết muội không phải người ham vinh hoa phú quý Bùi gia mà hiện giờ lâm vào cảnh này đó cũng không phải điều muội muốn. Sau này có thể hỗ trợ cái gì, muội cứ nói đừng ngại."
Diệp Kết Mạn thì lại trầm ngâm nghe Bùi Nghiêu Viễn nói. Theo Bùi Nghiêu Viễn tự thuật, mặc dù không rõ nghi thức âm hôn cụ thể nhưng ngày sinh tháng đẻ và tóc cũng thành nghi thức quan trọng. Nếu Kỷ Tây Vũ nhân lúc âm hôn này xuất hiện tại tân phòng vậy xác minh trên đời đúng là có ma... Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn bỗng nhiên hỏi:
"Không biết Tứ đệ huynh..." Diệp Kết Mạn dừng một chút, "ngày sinh tháng đẻ phu quân ta là gì?"
Bùi Nghiêu Viễn nghe vậy ngẩn người, không rõ vì sao Diệp Kết Mạn lại hỏi mà không thắc mắc gì. Bùi Nghiêu Viễn vẫn là nói ra ngày sinh tháng đẻ Bùi Nghiêu Húc.
"Cũng đâu có hợp đâu..." Diệp Kết Mạn thấp giọng thì thào, khó hiểu nhíu mày, đưa tay sờ mộc quỷ phù dưới áo. Mặt trái của mộc quỷ phù cũng có khắc ngày sinh tháng đẻ hoàn toàn khác với Bùi Nghiêu Húc.
"Muội nói gì?" Bùi Nghiêu Viễn không nghe được Diệp Kết Mạn nói gì, nghi hoặc hỏi.
"Không có gì, " Diệp Kết Mạn lắc đầu, phục hồi tinh thần lại, đắn đo nói, "Vậy... tóc huynh, cũng bị thiêu hủy ngay lúc đó sao? Có gì dị thường không?"
Bùi Nghiêu Viễn nhớ lại chuyện đêm đó, trầm mặc một lúc lâu mới cau mày nói: "Khi đó không khí đích xác có chút quỷ dị. Hẳn là linh môi cố ý giở trò cũng không chừng. Hoặc là do tâm lý lúc ấy. Dù sao trên đời này làm gì có ma, đừng nói là người và ma thành thân, " Bùi Nghiêu Viễn cũng không tin. Nói đến đây hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn, không cho là đúng nói:
"Nếu thật hữu dụng, chẳng lẽ hồn ma Tứ đệ thành thân với muội thật? Người và ma khác biệt, âm hôn bất quá là bề ngoài mà thôi."
Nghe Bùi Nghiêu Viễn nói, thần sắc Diệp Kết Mạn có chút cổ quái. Đồng thời đáy lòng rùng mình, thầm nghĩ : ngươi đừng có nói vậy, ma là có thật đấy... Ngay tại đây, ngay tại trên cổ ta có một con ma nữ đây. Diệp Kết Mạn nhớ tới đêm đại hôn Kỷ Tây Vũ đột nhiên xuất hiện thiếu chút hù chết nàng, nàng thở phào ra một hơi. Nhưng vì sao chỉ có Kỷ Tây Vũ, nàng nghĩ không ra.
Xong bữa sáng đã là sau nửa nén hương, mọi người tiếp tục lên đường. Chỉ là thiếu Hứa Nhu Sương cùng hai nha hoàn nàng mang đến.
Trên xe ngựa, Diệp Kết Mạn còn chưa kịp ngồi vững vàng thì độ ấm trong xe liền lặng yên hạ thấp xuống, Kỷ Tây Vũ lập tức hiện ra.
"Kỳ quái, sao đột nhiên lại lạnh thế này." Đối diện, An nhi nói thầm một câu, không khỏi nhích tới gần Thư nhi ở bên cạnh hơn để sưởi ấm, nói, "Hôm nay thời tiết không tệ mà, bên ngoài rõ ràng cũng tốt mà."
"Ai bảo em không mặc nhiều hơn." Thư nhi mặc dù cũng thấy có hơi lạnh nhưng tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều, chỉ nhìn An nhi trên người quần áo đơn bạc nhẹ giọng quở trách nói, "Làm bộ làm tịch."
An nhi nghe vậy chỉ nghịch ngợm thè lưỡi.
Đối diện, Diệp Kết Mạn không rảnh để ý tới hai người mà chỉ thoáng nhìn Kỷ Tây Vũ xuất hiện, tim không khỏi lén lút đập nhanh. Nàng giả vờ trấn định dùng khóe mắt nhìn đối phương, thấy Kỷ Tây Vũ ngồi xuống ở bên cạnh thì theo bản năng nửa người bên đó của nàng cứng ngắc. Diệp Kết Mạn ảo não mình căng thẳng vô tội vạ, lại âm thầm may mắn trong xe có người nên nàng cũng không cần nói chuyện, chỉ cần chờ Kỷ Tây Vũ mở miệng là được rồi.
Quả nhiên, Kỷ Tây Vũ đảo mắt qua, mở miệng nói: "Vừa rồi ngươi nói chuyện với Bùi Nghiêu Viễn ta cũng nghe được." Khi nói chuyện, Kỷ Tây Vũ nhếch môi, lộ ra biểu tình hưng trí dạt dào, "Thú vị đấy. Ta thật tò mò linh môi kia là thần thánh phương nào. Đêm đó rõ ràng ta bị cái gì đó dắt vào phòng của ngươi, lại còn không biết khi nào đã mặc hỉ bào, thuyết minh linh môi làm nghi thức âm hôn đích xác hữu hiệu. Mặt khác không dám khẳng định, ít nhất người và ma âm hôn cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý." Dừng một chút, Kỷ Tây Vũ nghiêng người qua, nói bên tai Diệp Kết Mạn, "Ngươi cảm thấy sao?"
Cảm giác được động tác của Kỷ Tây Vũ, Diệp Kết Mạn đầu hơi nhấc đầu qua, tầm mắt chạm đến khuôn mặt đối phương liền thu trở về; tay đặt ở trên đùi xoắn nhăn quần áo; mang tai ửng đỏ. Diệp Kết Mạn không được tự nhiên xê dịch ra, lại nghe đến tiếng Kỷ Tây Vũ cười khẽ ý vị thâm trường nói: "Thật thú vị." Cũng không biết là đang nói về chuyện âm hôn, hay là chỉ Diệp Kết Mạn.
Dứt lời, biểu tình trên mặt Diệp Kết Mạn cứng đờ, trầm mặc mím môi, nghiêng đầu đi chỗ khác.
Đối diện, An nhi băn khoăn cũng không lâu lắm có chút không chịu nổi, nhìn quanh xe một vòng, thấy Thư nhi cúi mắt không biết suy nghĩ gì, Diệp Kết Mạn đối diện trông cũng có vẻ đi vào cõi mộng thì cảm thấy nhàm chán, sẽ xốc màn xe lên nhìn mắt phong cảnh bên ngoài. Trong phút chốc, có ánh nắng chiếu nào theo màn xe được nhấc lên, Diệp Kết Mạn trùng hợp cũng phục hồi tinh thần lại, dư quang thoáng nhìn An nhi, giây lát đã đoán được ý định của đối phương lập tức biến sắc, bất chấp đứng phắt dậy thất thanh nói:
"Đừng mở!"
Vừa dứt lời, Diệp Kết Mạn đã gần như bổ nhào vào, cường ngạnh kéo tay An nhi ra. An nhi không phòng bị, mu bàn tay không khéo đập vào cạnh cửa, An nhi đau kinh hô một tiếng.
Thấy thế, Diệp Kết Mạn cắn môi áy náy, vội nhìn tay An nhi thân thiết nói: "Thực xin lỗi, em không sao chứ?"
Khi đó Diệp Kết Mạn khá dùng sức, hiển nhiên tay An nhi bị va chạm không nhẹ, đã hơi sưng lên và có màu xanh. Bất quá An nhi cũng chỉ là vuốt ve mu bàn tay mình, không trách Diệp Kết Mạn. An nhi mạnh mẽ lắc đầu tươi cười: "Không sao ạ, chỉ là đụng một chút mà