Editor: Tịnh Quân
Chương 42: Trái tim luân hãm
Nghe Diệp Kết Mạn hỏi, đáy mắt Kỷ Hi An cực nhanh hiện lên một tia cổ quái, thần sắc thoạt nhìn có vài phần khó xử, hắn lập tức do dự nói: "Cái này... Ta cũng không rõ. Có khi ngẫu nhiên cha ta sẽ phái Tây Vũ đi xử lý chuyện gì đó cho nên muội ấy không có ở Kỷ phủ cũng là chuyện thường. Mấy ngày đó không thấy Tây Vũ, nghĩ là theo lệ thường muội ấy lại có chuyện của mình nên cũng không để ở trong lòng. Không ngờ sau đó mới nghe nói Tây Vũ..." Nói xong, Kỷ Hi An thở dài, tầm mắt quét về phía Trữ Tâm quỳ dưới đất, "Bùi thiếu phu nhân biết Tây Vũ, thì chắc cũng hiểu từ trước đến nay muội ấy suy nghĩ kín đáo, ta thật sự không tin muội ấy sẽ khinh xuất đến nỗi chết đuối. Về phần tại sao Tây Vũ mặc nam trang đến thành Tây, có lẽ Trữ Tâm biết được nguyên do. Chỉ là đã nhiều ngày nay mặc kệ ai khuyên, nàng cũng không mở miệng nói câu nào."
Diệp Kết Mạn nghe vậy, tầm mắt đi theo dừng ở trên người mặc tang phục đang quỳ ở dưới đất. Trữ Tâm cũng nghe được hai người nói chuyện, động tác đốt tiền giấy cứng đờ. Mặc dù nàng cúi đầu không ai nhìn được vẻ mặt của nàng nhưng có thể nhìn ra nàng căng thẳng trong nháy mắt đó. Tiền giấy vô thanh vô tức bị vò nát ở đầu ngón tay. Diệp Kết Mạn nhíu mi, lập tức ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ. Tựa hồ cảm giác được tầm mắt Diệp Kết Mạn, Kỷ Tây Vũ thu hồi tầm mắt trên người Trữ Tâm, ngẩng đầu nhìn lại Diệp Kết Mạn với thần sắc đạm mạc làm người ta đoán không ra.
Không khí đang căng thẳng, Diệp Kết Mạn nghe được phía sau có tiếng bước chân vang lên đánh vỡ trầm mặc trong phòng. Nàng quay đầu nhìn, lại thoáng nhìn thấy Kỷ Hi An bỗng trầm mắt xuống khi nhìn thấy người đang tới kia.
"Nhị đệ tới cũng thật sớm." Phía sau có một giọng nói ung dung hạ xuống, Diệp Kết Mạn quay đầu thấy Kỷ Xuyên. Kỷ Xuyên cũng chú ý tới nàng, trên mặt hắn hiện lên một ít kinh ngạc, lập tức cười gật đầu tiếp đón, "Bùi thiếu phu nhân cũng ở đây rồi ư."
"Kỷ đại thiếu gia hảo." Diệp Kết Mạn hồi lễ, liền thấy Kỷ Xuyên nhìn quanh linh đường một vòng, rồi tiếp nhận ba cây nhang nha hoàn đưa tới, tư thái có chút tùy ý khom người, rất nhanh đã cắm nhang vào lư hương. Ánh mắt hắn dừng lại ở quan tài Kỷ Tây Vũ một lát rồi lập tức xoay người đi đến bên cạnh hai người, nhìn sắc mặt có chút không tốt - Kỷ Hi An, cười cười:
"Nhị đệ nhìn thấy Đại ca biểu tình như vậy sao?"
Kỷ Hi An thoạt nhìn có chút nhẫn nại nhưng mà hai tay đã nắm chặt. Qua một lát mới đè giọng nói: "Ngươi tới làm gì?"
"Đương nhiên đến bái tế Tây Vũ." Kỷ Xuyên nhìn Kỷ Hi An, "Như thế nào? Chẳng lẽ chỉ cho ngươi vào linh đường để thể hiện tình cảm cho cha thấy thôi sao?"
"Ngươi..." Kỷ Hi An tức giận, "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Tây Vũ đã như vậy rồi, ngươi chẳng lẽ không thể... không thể bỏ ân oán ngày xưa sao?"
Kỷ Xuyên mỉm cười, thản nhiên nói: "Huynh muội nào có cừu hận gì qua năm tháng, Nhị đệ nói đùa, Đại ca thật sự nghe không hiểu. Ta cùng Tây Vũ có thể có ân oán gì?"
"Tự ngươi hiểu lấy." Kỷ Hi An cau mi.
Nghe vậy, Kỷ Xuyên chỉ lạnh nhạt mơn trớn ống tay áo mình, nâng mắt liếc qua Diệp Kết Mạn lại lập tức nhìn Kỷ Hi An, ý vị thâm trường nói: "Ta làm sao? Nhị đệ bất mãn huynh cái gì cứ việc nói ra đi nào."
Kỷ Hi An hết sức nhẫn nại, nhưng hiển nhiên cũng bận tâm đến Diệp Kết Mạn ở đây, cuối cùng cũng chỉ oán hận trừng mắt nhìn Kỷ Xuyên mà không nói gì.
Kỷ Xuyên tựa hồ dự đoán được phản ứng của Kỷ Hi An cũng không tiếp tục nói tiếp, mà là nhìn Diệp Kết Mạn trầm mặc xem xét. Như hết thảy không có gì phát sinh bàn, Kỷ Xuyên nho nhã lễ độ nói:
"Mong Bùi thiếu phu nhân chớ để ý, Nhị đệ có chút hiểu lầm với tôi thôi. Tôi còn có việc phải xử lý, xin đi trước. Bùi thiếu phu nhân mới đến Kỷ phủ lần đầu, nhất định phải du ngoạn thật nhiều tận hứng một phen nhé." Nói xong, Kỷ Xuyên lắc lắc ống tay áo, đi ra linh đường. Nhưng mà lúc bước tới cánh cửa, Kỷ Xuyên bỗng nhiên ngừng cước bộ lại, cũng không quay đầu lại nói: "Nếu ta đoán không sai thì ngươi biết chuyện đó còn sớm hơn ta đúng không? A... Thật sự là huynh muội tình thâm..."
Kỷ Xuyên cười lạnh một tiếng, bỏ lại một câu mạc danh kỳ diệu, thân ảnh không chút nào dừng lại biến mất tại cửa. Diệp Kết Mạn nghe vậy nghi hoặc nhìn Kỷ Hi An, thấy hắn hơi thay đổi sắc mặt trong nháy mắt. Bất quá đã khôi phục lại như thường, như Diệp Kết Mạn nhìn lầm. Chỉ thấy Kỷ Hi An áy náy, gật đầu giải thích:
"Ta với Đại ca có chút ý kiến bất hòa, vừa rồi tranh chấp Bùi thiếu phu nhân đừng để ý. Không còn sớm nữa, ta cũng nên đi, nếu cô cần gì cứ việc phân phó hạ nhân Kỷ phủ là được, đừng khách khí." Nói xong, Kỷ Hi An nhìn liếc mắt nhìn quan tài rồi ly khai linh đường.
Nhìn chuyện phát sinh trong một lúc ngắn ngủi Diệp Kết Mạn càng thấy rối. Nàng nhìn Kỷ Tây Vũ trầm mặc, thấy tầm mắt nàng dừng ở cửa linh đường, cười lạnh, giễu cợt nhìn hai người đã rời đi. Diệp Kết Mạn thấy thần sắc Kỷ Tây Vũ như vậy trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bi ai. Một cái Kỷ phủ to như vậy mà Kỷ Tây Vũ chết đi lại có vẻ phong khinh vân đạm như một cục đá chìm xuống biển sâu lạnh lùng kích khởi gợn sóng đảo mắt tiêu tan. Cái gọi là thân tình ở Kỷ phủ này yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích?
Khi Kỷ Tây Vũ thu hồi ánh mắt vừa vặn nhìn thấy Diệp Kết Mạn chạy