Chương 55
Nhìn Kỷ Thế Nam đã đi xa, Diệp Kết Mạn mới quay đầu lại. Kỷ Tây Vũ không biết khi nào đã đi ra, nàng đang nhìn ngoài cửa. Bây giờ nhìn Kỷ Tây Vũ vẫn như bình thường, giống như cũng không đồng ý với lời Kỷ Thế Nam nói. Diệp Kết Mạn ngập ngừng, không thể mở miệng bèn dùng mắt.
Kỷ Tây Vũ lại lắc đầu: "Không cần phải để ý tới. Lão cáo già này rất tinh vi, hiện giờ nàng ở Kỷ phủ, nhất cử nhất động lão đều biết cũng không kỳ quái. Chỉ là tạm thời lão không hiểu nàng muốn làm gì mới lựa chọn đứng nhìn, mặc kệ lão đi."
Nghe Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn hiểu. Nàng nhìn quanh một vòng linh đường, cuối cùng chú ý tới một người đứng trong góc. Nàng kia cũng đang nhìn Diệp Kết Mạn; một thân tang phục che dấu dáng người nhanh nhẹn, khuôn mặt thanh tú, nhất là đôi mắt linh động, thần sắc thản nhiên. Hai người đụng mắt, nàng kia tìm tòi nghiên cứu nhìn Diệp Kết Mạn rất nhanh liền dời đi. Nàng kia hãy còn cúi đầu, trên người tản ra hơi thở lạnh lùng.
Diệp Kết Mạn quay lại nhìn Kỷ Tây Vũ.
Kỷ Tây Vũ gật đầu: "Chờ một chút." Nói xong, Kỷ Tây Vũ thu hồi tầm mắt, như có điều suy nghĩ nhìn phía cửa.
Diệp Kết Mạn nghi hoặc, hơi trầm ngâm, liền hiểu ý Kỷ Tây Vũ. Chẳng phải nàng đang đợi Trữ Tâm sao? Dù sao chuyện Thành nhi để Trữ Tâm ra mặt tiện hơn, sẽ không ai khả nghi. Nếu nàng vô duyên vô cớ tìm Thành nhi nói chuyện, khó tránh khỏi đột ngột. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn cũng không sốt ruột, đi lấy nhang giả ý bái tế để tránh hoài nghi.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Diệp Kết Mạn quay đầu lại nhìn. Quả nhiên là Trữ Tâm tới.
Trông thấy Diệp Kết Mạn ở linh đường, Trữ Tâm hiển nhiên nao nao - bất quá rất nhanh đã nghĩ ra mục đích của nàng. Trữ Tâm không nói gì mà nhìn một vòng, rồi lập tức đi đến chỗ Thành nhi.
"Trữ hộ vệ." Thành nhi sắc mặt như thường thi lễ.
Nếu không biết trước, Diệp Kết Mạn thật đúng sẽ không tìm ra đối phương có dị thường.
Trữ Tâm lạnh nhạt, ngắn gọn nói: "Ta có việc tìm ngươi."
"Không biết Trữ hộ vệ tìm ta có chuyện gì?"
"Nơi này không tiện, ngươi đi theo ta một chuyến." Trữ Tâm nói xong cũng không trông nom Thành nhi phản ứng ra sao liền kéo tay đối phương ra cửa.
Thành nhi tùy ý Trữ Tâm kéo đi như cũng không thèm để ý, mặt vẫn bất động thần sắc. Ở phút chốc đi ngang qua Diệp Kết Mạn, Thành nhi bỗng nhiên lườm đến, như có thâm ý. Chỉ là trong khoảnh khắc đã bị lôi kéo đến bậc cửa.
Diệp Kết Mạn xoay người cúi mình vái chào bài vị Kỷ Tây Vũ - tuy trong lòng không được tự nhiên nhưng ngại ánh mắt người ngoài nên vẫn bái tế đầy đủ - sau đó mới theo Trữ Tâm ly khai linh đường.
Khi bước vào phòng Trữ Tâm, Diệp Kết Mạn không biết hai người đó nói gì mà thấy không khí căng thẳng, dưới đất có mảnh chén vỡ cách cửa không xa.
Nghe được tiếng vào cửa, Thành nhi quay đầu trông lại, thấy Diệp Kết Mạn thì thần sắc khẽ biến. Thành nhi chuyển hướng về Trữ Tâm nói: "Ngươi qua lại với Thiếu phu nhân Bùi phủ từ hồi nào?"
Trữ Tâm cau mày, trầm mặc một lát mới trầm giọng nói: "Không cần ngươi quan tâm. Ngươi chỉ cần trả lời ta, vì sao phải cùng Khương đại phu dối gạt bệnh tình của ta, ngăn cản ta đuổi theo tiểu thư?"
Thành nhi vẫn không trả lời mà là mặt không chút thay đổi nói: "Vô tình ngăn cản ngươi đi bảo hộ tiểu thư, giữ ngươi ở Kỷ phủ tự nhiên có lý do."
"Luôn miệng nói có lý do, vậy ngươi nói ra lý do đó đi?"
"Thực xin lỗi, ta không thể nói." Thành nhi lắc đầu, lại nghiêm mặt nói, "Mà, Trữ hộ vệ, ngươi có phải nên giải thích Bùi tứ thiếu phu nhân vì sao lại ở đây không?"
Trữ Tâm nắm chặt tay, giọng nói áp chế tức giận: "Nàng là bằng hữu tiểu thư."
"Bằng hữu?"
Diệp Kết Mạn mím môi, thấy Thành nhi chăm chú nhìn mình với thần sắc phòng bị. Thấy thế, Diệp Kết Mạn tận lực tươi cười thân thiết, ôn nhu giải thích: "Thành nhi cô nương, ta chỉ muốn tìm ra hung thủ, mong cô nương phối hợp."
Thành nhi chỉ lườm Diệp Kết Mạn, không để ý đến, nói Trữ Tâm: "Trữ hộ vệ, ngươi đừng quên thân phận của mình thủy chung là người của Kỷ gia."
Diệp Kết Mạn thất bại, không khỏi có chút xấu hổ - cố gắng không đỡ trán; Diệp Kết Mạn cầu cứu nhìn Kỷ Tây Vũ đang đứng xem tình huống.
Kỷ Tây Vũ thấy thần sắc Diệp Kết Mạn thì nhịn không được mà cười, chậm rãi nói: "Không vội, trước hết nghe xem Trữ Tâm nói thế nào." Bỗng, thanh âm Kỷ Tây Vũ thấp đi, lẩm bẩm, "Nhưng theo như ta biết, phỏng chừng Trữ Tâm rất khó lấy được tin từ Thành nhi..."
"Ta càng nhớ rõ mình là hộ vệ của tiểu thư." Trữ Tâm kiên định nói, nhăn trán nhìn Thành nhi. "Tiểu thư chết không đơn giản, nhất định có người âm thầm mưu hại người. Nếu không phải ngươi thông đồng với Khương đại phu ngăn ta lại thì làm sao biến thành như vậy? Tiểu thư, tiểu thư có xảy ra chuyện gì đâu!" Dứt lời, hốc mắt Trữ Tâm hơi đỏ, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Thành nhi lại thập phần bình tĩnh: "Chuyện tiểu thư đã có thông báo, ngay cả lão gia cũng không nói gì, chỉ có một mình ngươi hoài nghi vớ vẩn cái gì chứ? Nói thật, ta cũng không muốn thấy kết quả như thế, nhưng mặc kệ nói thế nào ngươi cũng không nên qua lại với Bùi gia. Trữ hộ vệ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi có bản lĩnh thì nói chuyện kia cho nàng đi, đến lúc đó xem ngươi có còn thản nhiên nói nàng là bằng hữu tiểu thư muốn hỗ trợ tìm ra chân tướng?"
Diệp Kết Mạn nghe vậy kinh hãi - liền thấy hai người đồng thời nhìn mình. Diệp Kết Mạn lại thấy vẻ mặt cổ quái của Trữ Tâm chợt lóe và nàng ấy lại không nói gì. Tay Diệp Kết Mạn bỗng ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Kết Mạn run run nói: "Ta không hiểu các ngươi nói gì?"
Thành nhi trông thấy Diệp Kết Mạn biến hóa, lãnh đạm nói: "Bùi thiếu phu nhânđương nhiên không hiểu, cũng không cần cô hiểu. Tóm lại, chuyện Kỷ gia, Thành nhi khuyên Bùi thiếu phu nhân đừng làm loạn mới tốt."
Diệp Kết Mạn ý thức được chuyện hai người ám chỉ có dính dáng tới Bùi gia, trong đầu hiện lên ngay mấy phong thư; trực giác nói rằng trong đó có liên quan - nhưng rốt cục là cái gì thì không biết. Diệp Kết Mạn chợt cảm thấy hơi khát - đang thấp thỏm, cánh tay buông thỏng lại thấy mát mát - đã nghe được Kỷ Tây Vũ nói: "Đừng ngốc. Hiện tại Thành nhi đang dời đi lực chú ý của hai người các ngươi, để ly gián nàng và Trữ Tâm."
Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy nàng trầm tĩnh nhìn hai người tiền phương,Diệp Kết Mạn miễn cưỡng áp chế nghi hoặc. Diệp Kết Mạn hướng Thành nhi nói: "Mặc kệ cô nương nói chuyện gì, nhưng Thành nhi cô nương thông đồng Khương đại phu là sự thật. Cô nương không cần cố ý nói sang chuyện khác, ta hiện tại chỉ muốn biết vì sao Thành nhi cô nương phải làm như
Nghe Diệp Kết Mạn truy vấn, mắt Thành nhi nhoáng lên. Mà Trữ Tâm cũng giống như phục hồi tinh thần lại, đè vai Thành nhi ép hỏi: "Vì sao?"
Thành nhi ngẩng đầu nhìn Trữ Tâm, trầm mặc một lúc lâu mới dời đi tầm mắt: "Ta thật sự không thể nói."
Diệp Kết Mạn thấy Trữ Tâm tức giận, nàng thở dài trong lòng - bên tai nghe Kỷ Tây Vũ nói: "Nàng hỏi thử, có người ra lệnh hay không."
Diệp Kết Mạn mặc dù kinh ngạc - nhưng thấy Kỷ Tây Vũ thâm thúy - vẫn ấn theo phân phó của nàng nói: "Thành nhi cô nương, có người cho cô làm như vậy phải không?"
Thành nhi quay đầu nhìn lại - kinh ngạc không dấu vết hiện lên, mà cũng rất mau che đi. Nàng chỉ thản nhiên nói: "Bùi thiếu phu nhân đừng nên đoán lung tung mới tốt."
Trữ Tâm lại như thức tỉnh, nhíu mày: "Có người cho ngươi giữ ta ở Kỷ phủ, ngươi mới để cho Khương đại phu cố ý nói ban đỏ dễ lây đúng không? Thành nhi, rốt cuộc là ai sai ngươi?"
Thành nhi không kiên nhẫn đẩy tay Trữ Tâm ra: "Không có, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Trữ Tâm còn muốn nói chuyện, Diệp Kết Mạn lại theo lời Kỷ Tây Vũ chậm rãi nói: "Cô nương không thừa nhận, có lẽ do người nọ quyền cao chức trọng, cô nương không muốn đắc tội? Mà ta nghĩ... ở Kỷ phủ này còn tôn quý hơn so với Kỷ tiểu thư cũng chỉ có hai vị ..."
"Bùi thiếu phu nhân, thỉnh cô tự trọng!" Diệp Kết Mạn vừa dứt lời, Thành nhi đã quay đầu trách mắng. "Việc của Kỷ gia, cô không nên chen chân vào làm gì, đối với cô cũng không có gì hay ho cả. Tốt nhất cô nên trông nom chuyện loạn thất bát tao của chính cô đi!" Khi quay đầu lại - khi thấy Trữ Tâm trắng mặt, mi gian Thành nhi vẫn nảy lên chút bất an.
"Thật sự.. lão gia và phu nhân có liên quan?" Trữ Tâm giống như nghĩ tới điều gì, thì thào nói, và thần sắc không dám tin, "Là lão gia... ?"
"Trữ hộ vệ, ngươi đừng nghe ngoại nhân hồ ngôn loạn ngữ!" Thành nhi lạnh như băng lườm Diệp Kết Mạn - ngay sau đó mềm giọng nói Trữ Tâm, "Chuyện này không phải như ngươi nghĩ."
"Vậy ngươi hãy nói cho ta biết đến tột cùng là sao?" Trữ Tâm cắn răng.
Thành nhi rối rắm, một lát sau mới khôi phục được bình tĩnh: "Nói cho ngươi biết cũng có thể, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, " Nói xong, Thành nhi cũng không ngẩng đầu mà chỉ Diệp Kết Mạn, "Chuyện Kỷ gia, ta không mong có người ngoài biết. Ta biết ngươi bức thiết muốn điều tra rõ chuyện tiểu thư, nhưng cũng không nên thử bất kì giá nào như thế này. Trước hết để nàng ra ngoài, ta sẽ nói riêng với ngươi."
Diệp Kết Mạn thấy Thành nhi nhếch môi châm chọc nhìn mình thì trong lòng lộp bộp.
Trữ Tâm áy náyquay đầu lại: "Thực xin lỗi..."
"Ta biết rồi." Diệp Kết Mạn âm thầm cắn môi - đảo mắt qua nhìn Kỷ Tây Vũ lặng im không nói, Diệp Kết Mạn thở dài, nhấc chân đi ra ngoài.
Chung quy... nàng là người cách chân tướng xa nhất.
Trong phòng, hai người Thành nhi, Trữ Tâm cũng đàm thoại không lâu - ước chừng khoảng một chén trà nhỏ cửa đã mở và thân ảnh Thành nhi hiện ra tại cửa. Diệp Kết Mạn nấp sau gốc cây, nhìn Thành nhi biến mất ở cửa viện - lúc này mới vào phòng. Vừa bước vào phòng, Diệp Kết Mạn đã thấy Trữ Tâm cúi đầu ngồi ở bàn như có điều suy nghĩ cùng với Kỷ Tây Vũ đứng cách đó không xa.
Thấy Diệp Kết Mạn tiến vào, Trữ Tâm cũng không kinh ngạc về việc nàng có rời đi hay không - Trữ Tâmchua sót cười kêu: "Bùi thiếu phu nhân."
"Sao vậy?" Diệp Kết Mạn ôn nhu hỏi, trong lòng cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Quả nhiên, Trữ Tâm lắc đầu, thần sắc khó xử: "Thực xin lỗi..."
"Không quan hệ. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu, ta vô tình dọ thám Kỷ phủ cơ mật chỉ là muốn tìm hung thủ sát hại Kỷ Tây Vũ." Diệp Kết Mạn không nói thêm cái gì nữa chỉ nhìn Kỷ Tây Vũ.
Bên kia, Kỷ Tây Vũ chậm rãi đi tới Diệp Kết Mạn, đứng trước Diệp Kết Mạn, Kỷ Tây Vũ cúi người cười, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: "Chúng ta đi thôi."
Diệp Kết Mạn gật đầu, nhìn Trữ Tâm rồi xoay người đi ra ngoài, bỏ lại một câu: "Chuyện hôm nay ta sẽ không hỏi nhiều, nhưng chuyện Kỷ Tây Vũ, ta nhất định tra tới cùng."
Khi cửa phòng khép lại, phía sau bỗng nhiên rơi xuống lời Trữ Tâm nói - "Cám ơn."