Chương 8: Thị uy phủ đầu
"Ngươi tên là Diệp Kết Mạn, phải không?". Mở miệng hỏi là Bùi phu nhân. Khuôn mặt người đàn bà kia tuy rằng đoan trang, nhưng lại có vẻ nghiêm nghị, thêm vài phần áp bách.
Tối hôm qua khi Diệp Kết Mạn nghe Kỷ Tây Vũ nói xong, đại khái cũng có chút lý giải, nghe vậy liền cúi cúi thân, đáp: "Vâng, phu nhân.".
Bùi phu nhân ngồi trên cao ánh mắt từ trên xuống dưới quan sát Diệp Kết Mạn một thân y phục thanh nhã. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng dấp của Diệp Kết Mạn, nữ nhân trước mắt bất quá chỉ chừng hai mươi tuổi, dung mạo có thể gọi là xinh đẹp, ở trong mắt nàng lại không thấy có bao nhiêu xuất sắc. Mà lúc này đối phương tóc đen đã bới cao lên, kết thành búi tóc của nữ nhân đã có chồng. Có lẽ là bởi vì tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, lúc này vành mắt hơi có chút sưng lên, sắc mặt cũng tái nhợt.
Bị quan sát hồi lâu. Tầm mắt Bùi phu làm Diệp Kết Mạn cảm giác không thoải mái, cả người cũng có chút không được tự nhiên. Thường ngày nàng cũng chưa bao giờ bước vào nhà nào rộng lớn thế này, hôm nay mới tới Bùi phủ, khó tránh khỏi ngực có chút bất an. Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Kết Mạn cũng biết Bùi gia không phải là nơi dễ chung đụng. Đối với hôn sự quỷ dị tối hôm qua, khắp nơi đều u ám kỳ quái, đối với nàng càng không có gì an tâm.
"Dâng trà.". Bên này, Bùi phu nhân quan sát xong, mặt không thay đổi bỏ lại một câu.
"Dạ." Một người đàn bà có tuổi đứng cạnh Bùi phu nhân gật đầu, bưng trong tay hai chén trà liền đi tới trước người Diệp Kết Mạn, còn chưa chờ Diệp Kết Mạn phản ứng kịp, đã đưa qua, trầm giọng ở bên tai nàng nói: "Quỳ xuống.".
Nghe vậy, ngực Diệp Kết Mạn hơi có chút kinh hãi. Nàng há miệng, nghi vấn trong lòng đã vọt tới cổ họng, không nhịn được nghĩ muốn hỏi cuộc đại hôn này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhưng mà chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Bùi phu nhân, cuối cùng vẫn nuốt xuống. Nàng hiểu rõ, tư thế đối phương như vậy, làm nàng chẳng khác nào cá nằm trên thớt. Mà Diệp Kết Mạn nàng bất quá chỉ là một nữ tử tầm thường, không tiền không thế, làm sao có khả năng chống đối Bùi gia? Nhưng mà nếu như cha mẹ biết mình bị gả cho một người chết, sợ rằng họ sẽ vô cùng khổ sở.
Bất quá chỉ sợ sệt được một chút, người đàn bà kia đã mặt không thay đổi thân thủ âm thầm đẩy lưng Diệp Kết Mạn một cái. Diệp Kết Mạn không kịp phòng bị, lảo đảo đi phía trước vài bước, nàng nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn thần sắc uy nghiêm của Bùi phu nhân cùng với Bùi lão gia một bên im lặng không cất tiếng, đáy mắt lướt qua một tia đấu tranh, cuối cũng vẫn là dưới ánh mắt của mọi người chậm rãi quỳ gối trước người của Bùi phu nhân, cúi đầu, hai tay dâng trà lên.
Bùi lão gia vừa cúi người muốn đón nhận, tay của Bùi phu nhân đã sớm lộ ra, làm bộ ngăn cản Bùi lão gia. Bùi lão gia nhìn Bùi phu nhân liếc mắt, ông ấy dừng một chút, cuối cùng thì thu tay về.
Những động tác này, Diệp Kết Mạn đang cúi đầu đương nhiên không nhìn thấy. Chỉ là trước người không có động tĩnh, làm lòng của nàng cũng dẫn chìm xuống. Vốn là da thịt mỏng manh, đầu gối quỳ trân mặt đất cứng rắng, thời gian một lúc lâu, rất nhanh thì có cảm giác đau nhức truyền lên. Hai tay đang cầm tách trà cũng vì thời gian dài giằng co có chút run rẩy. Nàng có thể cảm giác được trái phải hai bên đều có ánh mắt rơi vào trên người mình, mang theo tìm tòi nghiên cứu, đối với tình cảnh chật vật của nàng, tựa hồ cũng không có gì ngoài ý muốn. Diệp Kết Mạn không ngốc, đương nhiên nàng biết đây là chiêu mà Bùi phủ muốn thị uy với nàng. Nhưng mà những thứ này đối với nàng mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả, nàng chỉ có thể cắn răng mà sống, chỉ mong có một cuộc sống an bình.
Cũng không biết quỳ như vậy qua bao lâu, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy chân tê dại đến độ mất đi tri giác, tay cũng run rẫy sắp không nâng lên nổi, hầu như không cầm nổi chén trà kia. Không khí gượng gạo, bỗng nhiên vang lên một thanh âm ôn nhuận của nam tử, phá vỡ cục diện bế tắc, thay Diệp Kết Mạn giải vây nói: "Cha, trà sắp nguội rồi.".
Bùi lão gia nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía Bùi phu nhân, khi nhìn thấy đối phương chỉ nhìn về phía Bùi Nghiêu Viễn liếc mắt, không nói gì. Ông ấy bất đắc dĩ lắc đầu, thân thủ nhận lấy chén nước trà của người trước mắt.
"Ở đó thất thần làm gì, còn không mau mở miệng mời.". Người đàn bà khi nảy mở miệng thúc giục.
Thân thể Diệp Kết Mạn chấn động, câu nói kia vòng quanh cổ họng, sau đó khó khăn phát ra từ kẻ răng: "Cha, mời uống trà.".
Dứt lời, trên tay nhất thời nhẹ một chút. Chờ Bùi lão gia uống xong, một lần nữa Diệp Kết Mạn cầm chén trà khác.
Diệp Kết Mạn lần thứ hai nghiêng người chuyển hướng Bùi phu nhân, giơ chén trà nói thật nhỏ: "Mẹ, mời uống trà.".
Trước người cũng một trận trầm mặc.
Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy sau lưng của mình dán một tầng mồ hôi mỏng, bị gió thổi qua, lạnh lẽo, khó nhịn vô cùng. Tay cầm chén trà cũng khó tránh khỏi xuất mồ hôi lạnh, ẩm ướt, sắp cầm không vững đổ ra ngoài. Trước mắt, Bùi phu nhân lại chậm rãi mở miệng, trong thanh âm không nghe ra tâm tình gì, "Đối với Bùi gia, ngươi hiểu bao nhiêu?".
Diệp Kết Mạn trầm mặc trong chốc lát, như trước vẫn duy trì tư thế khom người, lắc đầu.
"Vậy ngươi có biết, quy tắc của Bùi gia?".
Diệp Kết Mạn dừng một chút, cắn môi lại lắc đầu.
Bùi phu nhân thấy thế, quay đầu nhìn phía người đàn bà bên cạnh, phân phó nói: "A Châu, nói cho nàng nghe đi.".
"Dạ, phu nhân.". Người đàn bà bên cạnh cung kính trả lời, bà ta cúi đầu nhìn Diệp Kết Mạn quỳ trên mặt đất, mở miệng nói: "Bùi gia trăm năm, gia quy có rất nhiều, con cháu từ xưa đến nay đều phải ghi nhớ. Thứ nhất, tôn kính tổ tiên, gia đình hòa thuận, không được vì danh lợi mà làm mất đi tôn nghiêm gia tộc. Thứ hai, sửa sang từ đường, thờ cúng người đã khuất, không được sơ sót, làm trái lời vi huấn của tổ tiên. Thứ ba, học tập lễ giáo, tiền bạc rõ ràng, không được kiêu căng ngạo mạn, keo kiệt bủn xỉn, làm xấu danh dự gia đình. Thứ tư, giàu không được kiêu, nghèo không được nản, không được ỷ lại người khác. Thứ năm...".
Giọng nhắc nhở không chút gián đoạn, Bùi Nghiêu Viễn ngồi ở một bên, mặt không hề kiên nhẫn.
Nữ tử quỳ trên mặt đất, thân hình gầy yếu, một trận gió liền có thể quật ngã. Lúc này tóc mai đã bị mồ hôi thấm ướt, theo đường viền gương mặt một đường chảy xuống, thấm ướt áo. Người vẫn phải duy trì tư thế dâng trà, lúc này thân thể có chút run rẩy, dường như lá rụng trong gió, lung lay sắp đổ. Vốn là nữ tử yếu đuối, hôm qua gặp chuyện như vậy cũng đã lo lắng hãi hùng một đêm, sáng nay lại phải tiếp nhận bị làm khó dễ như vậy.
Nhưng mà lúc này dì Châu đang đọc nội quy gia tộc, hắn cũng không tiện cắt đứt, bằng không chọc giận mẹ, sợ là trái lại không giúp được gì. Lần này hắn sớm bị gọi tới gọi lui nhiều lần, vì chuyện gì thì trong lòng Bùi Nghiêu Viễn cũng rõ vài phần.
Tính tình của mẫu thân mình ra sao, hắn là người minh bạch nhất. Đối với chuyện mấy ngày trước Húc đệ đột nhiên đề cập đồng ý cưới vợ, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc. Nhưng mà Bùi Nghiêu Viễn biết, mẹ hắn không bao giờ thích nữ nhân mà Húc đệ lựa chọn. Bùi gia danh tiếng vang xa, chuyện đại hôn luôn luôn phải được coi trọng đạo lý 'môn đăng hộ đối', hôm nay cưới một nữ tử tầm thường về nhà, nếu như bị truyền ra ngoài cũng không dễ nghe gì. Nhưng mà ngại vì tình huống của Húc đệ đặc thù, cho nên mẹ mới không phản đối, vội vã cho diễn ra hôn sự này, dù đồng ý nhưng mà trong lòng bà ấy cũng rốt cuộc vẫn tồn tại oán khí. Huống hồ vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, nửa đường thì Húc đệ lại xảy ra chuyện, khó bảo toàn ý nghĩ mẹ sẽ không cho rằng là do tân nương khắc chết hắn. Cứ như vậy, nữ tử tên Diệp Kết Mạn trước mặt thực sự hết sức đáng thương. Nếu như Húc đệ còn sống, còn có thể giúp đỡ nàng, hiện tại tình huống như vậy, người khác cũng không tiện nhúng tay.
Nghĩ như thế, Bùi Nghiêu Viễn không khỏi thở dài.
Thời gian trôi qua thật chậm, trong phòng, chỉ có tiếng dì Châu đang đọc thầm gia quy vang vọng. Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy trước mắt từng đợt tối sầm. Mấy ngày nay nàng vốn cũng không có nghỉ ngơi tốt, hơn nữa tối hôm qua bị Kỷ Tây Vũ làm cho hoảng sợ đến không yên, cả đêm chịu rét lạnh, toàn thân đã sớm khó chịu. Mồ hôi trán chảy xuống, có một chút tích vào trong ánh mắt, chua xót làm nàng phải nhắm mắt lại, âm thầm hít một hơi thật sâu, nỗ lực để cho mình bảo trì thanh tỉnh.
"... Đã là người của gia tộc này, không cho phép con cháu làm nhục tổ