Chương 11: Ma nữ xảo quyệt
Ngày dần dần chìm về phía tây, hoàng hôn nhuộm phía chân trời một mảnh ửng đỏ, cũng kéo ra từng mảnh sáng mờ ảo. Thời gian bất tri bất giác liền hết một ngày. Diệp Kết Mạn đáng thương, phải vượt qua thời gian sao chép dài dằng dặc.
"Thiếu phu nhân, nghỉ ngơi một chút thôi.".
Theo giọng nói vang lên, Thư nhi bưng đĩa bánh ngọt đi vào cửa. Chỉ thấy nàng đi tới bên cạnh bàn, đặt khay lên, cúi đầu trông thấy trên bàn bày một xấp giấy, chữ viết xinh đẹp rậm rạp, đáy mắt toát ra vài phần thông cảm, "Ăn trước chút bánh ngọt, mới có sức lực tiếp tục.".
Vốn Diệp Kết Mạn không có dùng qua bữa trưa, dạ dày thật sự cũng có chút đói. Nàng để bút xuống, đưa tay xoa xoa cổ, chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc tê dại, nhẹ nhàng khẽ động cũng có thể nghe được tiếng khớp xương phát ra răng rắc. Tay vừa chạm được da thịt, đã có bàn tay nhanh hơn giữ lấy bả vai nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Nhất thời, cảm giác dễ chịu lan khắp toàn thân, Diệp Kết Mạn không khỏi có loại cảm giác như vừa sống lại.
"Đau ở đây sao?". Sau lưng, Thư nhi ôn nhu nói: "Khổ cực cho Thiếu phu nhân.".
Diệp Kết Mạn lần đầu tiên hưởng thụ người khác phục vụ, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn Thư nhi nói lời cảm tạ: "Cảm ơn.".
Thư nhi cười lắc đầu, nhìn trên bàn, hỏi: "Thiếu phu nhân chép được bao nhiêu rồi?".
Diệp Kết Mạn vươn tay đè mấy trang giấy trên bàn, trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Khoảng chừng còn lại phân nửa thôi.".
"Còn đến một nửa sao?". Thư nhi đứng sau lưng nhíu nhíu mày, trên mặt có vẻ buồn rầu, "Phu nhân muốn khi nào thì phải hoàn thành?".
"Trước buổi sáng ngày mai.". Diệp Kết Mạn thở dài, thầm nghĩ sợ là buổi tối nay mình phải thức trắng. Chỉ là thời gian dài trôi qua, tay của nàng đã có cảm giác run rẫy, tốc độ viết chữ cũng càng ngày càng chậm, số còn lại cũng không biết phải tới lúc nào mới xong.
Thư nhi hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, nghĩ một hồi rồi nói: "Không được, thời gian quá gấp. Cho dù Thiếu phu nhân chép xong thì tay cũng không còn cảm giác gì, chắc chắn sẽ khó chịu rất lâu. Không bằng... Ta đi sai người tới chỗ Phu nhân xin cho người?".
Diệp Kết Mạn nhớ tới cảnh lúc gặp Bùi phu nhân, bà ta rất không thích nàng, Diệp Kết Mạn sợ liên lụy Thư nhi, vội vã lắc đầu khước từ nói: "Không cần, ta có thể. Nếu có chút chuyện nhỏ thế này mà làm cũng không xong, sợ là sẽ khó tránh khỏi bị người khác coi thường.".
Thư nhi nghe vậy trầm mặc im lặng. Nàng biết Diệp Kết Mạn lo lắng cẩn thận, đúng là có đạo lý. Kính trà là lúc, mặc dù nàng với An nhi chờ ở ngoài cửa, nhưng cũng biết trong phòng đều là người do Phu nhân gọi vào. Những hành động ra oai phủ đầu, cũng đều là cố ý làm cho người khác nhìn vào, nhằm nâng cao uy nghiêm của cả gia tộc. Nếu như ngay từ đầu Diệp Kết Mạn cũng không hoàn thành được nhiệm vụ, sợ là những ngày tháng sau này ở Bùi phủ sẽ không sống yên được, lại càng thêm đắc tội Phu nhân. Bùi phủ là gia đình to lớn, hạ nhân cũng đều nhìn sắc mặt chủ mà hành sự. Phu nhân có thái độ gì, hạ nhân cũng sẽ có thái độ đó. Diệp Kết Mạn khó tránh khỏi phải bị người khác chèn ép.
"Được rồi.". Dường như Diệp Kết Mạn nhìn thấu được lo lắng của Thư nhi, nàng trấn an vỗ vỗ tay đối phương, ôn nhu nói: "Ta không sao, ngươi xuống phía dưới lo chuyện của mình là tốt rồi.".
"Không sao, ta sẽ hầu hạ Thiếu phu nhân.". Lực trên tay Thư nhi liên tục, giúp Diệp Kết Mạn xoa bả vai, miệng nói: "Dù sao thì hiện tại lão gia và phu nhân cũng đang chiêu đãi khách quý, không có tiểu nha hoàn như ta ở đó cũng chẳng sao.".
"Khách quý?".
"Vâng.". Thư nhi lơ đãng nói: "Kỷ gia xảy ra chút chuyện, họ phái người tới đây...".
"Phanh.".
Chén trà trên bàn không chút dấu hiệu nào lại đột nhiên rơi xuống đất, nước trà văng khắp nơi, khí lạnh phất qua gò má hai người, nhiệt độ trong phòng nhất thời giảm xuống một chút. Bất thình lình Thư nhi cả kinh dừng lại, kinh ngạc quét về phía mảnh nhỏ vỡ tan trên mặt đất, gương mặt mờ mịt nhìn phía cửa, kỳ lạ thật, bây giờ cũng không có gió, chén trà này thế nào vô duyên vô cớ lại rơi vỡ nát.
Diệp Kết Mạn ngồi đó nghe tới Kỷ gia trong nháy mắt liền theo bản năng quay đầu đi, tầm nhìn rơi vào khoảng không Thư nhi không thấy được. Đối diện chỗ ngồi, Kỷ Tây Vũ trầm mặt, tay để ở trên bàn cũng siết chặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thư nhi, tựa hồ muốn xác nhận lời nàng mới nói vừa rồi. Sắc mặt của nàng vô cùng khó coi, một đôi con ngươi u hồng lại nhìn chằm chằm Diệp Kết Mạn, rợn người giống như là ma quỷ tới từ địa ngục.
"Thiếu phu nhân?". Thư nhi vẫn chưa phát hiện dị thường một lần nữa quay lại, lúc nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của Thiếu phu nhân đang thất thần nhìn về trước, nhịn không được kêu lên, "Làm sao vậy?".
"Không có gì.". Diệp Kết Mạn cũng không dám nói kỳ thực trong căn phòng này còn có một ma nữ. Loại sự tình này vốn là không có cách nào chứng minh, nói ra sợ là trái lại làm cho người khác nghĩ là mình bởi vì âm hôn mà bị hoảng sợ quá độ, đầu óc xảy ra vấn đề. Đến lúc đó hậu quả càng thảm hơn, hơn nữa Bùi phu nhân không thích nàng, không chừng sẽ đem nàng giam lỏng.
"Hỏi rõ.".
Bên này, tầm mắt Kỷ Tây Vũ rơi vào trên người Diệp Kết Mạn, mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng, trong miệng chậm rãi nói.
Đáy mắt Diệp Kết Mạn có chút do dự, đối phương lại cường ngạnh mở miệng, "Yêu cầu này không quá đáng chứ? Ta cũng không bảo ngươi làm chuyện thương thiên hại lý.".
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn hơi trù trừ, đoán rằng ma nữ trước mắt dù sao cũng là người của Kỷ gia, lúc này nghe được tình huống của Kỷ gia, tâm tình sợ là rất khẩn trương, bởi vậy nàng liền nói với nha hoàn: "Thư nhi, ngươi mới vừa nói tới Kỷ gia? Có phải là Kỷ gia ở thành Nam hay không?".
Thư nhi gật đầu, cười rộ lên: "Đương nhiên. Trong thành Tô Châu này, chỉ có Kỷ gia ở thành Nam mới có thể làm cho lão gia và phu nhân đích thân ra chiêu đãi.".
"Thành Nam tới đây khá xa, trễ như vậy, bọn họ tới là vì chuyện gì?". Mặc dù trong lòng Diệp Kết Mạn biết được tám phần mười là vì chuyện của Kỷ Tây Vũ, nhưng vẫn là làm bộ không biết mà hỏi thăm.
Quả nhiên, Thư nhi trầm mặc một lát, sau đó thì nhẹ giọng đáp: "Kỳ thực chuyện này cũng không tính là bí mật gì, nói cho Thiếu phu nhân cũng không sao. Đêm qua, ngay lúc Thiếu phu nhân được kiệu hoa rước đến đây, quan phủ cũng phát hiện ra thi thể của thiên kim tiểu thư Kỷ gia dưới con sông cách Bùi phủ không xa. Đối với chuyện này Kỷ gia vô cùng kinh hãi. Không, không chỉ có Kỷ gia, toàn bộ người trong thành Tô Châu đều rất khiếp sợ.".
"Thiên kim của Kỷ gia ...". Khóe mắt Diệp Kết Mạn cực nhanh liếc về phía Kỷ Tây Vũ, nhìn thấy vẻ mặt đối phương không chút thay đổi, vẫn lạnh lẽo, "Có phải vị thiên kim đó chính là Kỷ Tây Vũ mà mọi người vẫn thường đồn đãi?".
"Đúng là người đó.". Thư nhi gật đầu trả lời, "Nói vậy Thiếu phu nhân cũng có nghe thấy sao. Không ngờ mới năm trước Kỷ Tây Vũ vừa đính