Khoảng cách hai người rất gần, Thịnh Ly mặc một chiếc quần đùi denim, đôi chân thon dài trắng nõn sượt qua quần thể thao của Dư Trì. Thiếu niên thân hình cao lớn uể oải cúi xuống, không khí bị hơi thở sạch sẽ trên cơ thể anh chiếm lĩnh.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tim Thịnh Ly đập nhanh, cơ thể mềm nhũn không lý do, cô ngẩng đầu chăm chú nhìn anh. Khoảng cách giữa môi cô và cằm anh, tiến lên một chút là có thể hôn tới.
Thanh âm cô rất thấp, tựa hồ là tiếng thở.
“Đúng thế, chuộc về không phải thành người của tôi sao?”
Ban nãy trong phòng bao, lúc Thịnh Ly nghe Dư Trì nói về giải trí Tinh Tình, trong đầu chính xác nảy ra ý định này. Công ty gì mà đến một người lăn lộn trong ngành gần hai mươi năm như Dung Hoa đều chưa từng nghe qua.
Cô thử dùng di động Baidu.
May mắn thay, công ty dù nhỏ nhưng ít nhiều vẫn biết làm một cái Baidu tử tế.
Công ty đăng ký tại Hàng Châu, người đại diện pháp lý là Khương Nam, còn những thông tin khác, đọc rồi cũng như chưa đọc. Ví dụ, diễn viên nổi tiếng nhất từng diễn qua vai nam thứ của một bộ phim chiếu mạng. Xếp hạng đánh giá khá cao, nhưng Thịnh Ly không biết về bộ phim này.
Tìm kiếm trên Weibo cũng vậy, phong cách của mấy nghệ sĩ này na ná hotgirl và hotboy mạng. Thậm chí, hỗn tạp đến mức không biết là phong cách gì.
Nhan sắc và khí chất thuộc hàng top như Dư Trì, còn có tài năng diễn xuất bẩm sinh, bị ném vào loại công ty này mười năm, chính là phung phí của trời.
Có điều, Dư Trì đại khái dù thế nào cũng không tiếp nhận.
“Chị cứ nằm mơ đi.”
Giọng anh trầm xuống, không chút lưu tình nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tay thản nhiên di chuyển, cảm giác có chút không tự tại.
“Hơn nữa, không cần thiết phải thế.”
“Vì sao không cần thiết? Cậu mới mười tám tuổi, sáu năm lại không hề ngắn.”
Thịnh Ly nhíu mày, muốn làm rõ một chuyện: “Người ký với cậu là Khương Nam? Tôi biết, nhất định không phải cậu tình nguyện ký, là mẹ kế và dượng của cậu ký phải không?”
“Là mẹ ruột, có điều thật sự giống mẹ kế.”
Ngữ điệu của Dư Trì từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, giống như đang nói đến một chuyện không hề liên quan tới anh.
“Khương Nam cho rằng tôi có thể nổi tiếng, bỏ ra ba mươi vạn đưa họ để ký hợp đồng cho tôi.”
Ba mươi vạn, liền đem con bán đi.
Thịnh Ly bị mẹ kế và dượng của anh làm cho chán ghét đến mức buồn nôn, lại hỏi: “Vậy tại sao mấy năm nay cậu không quay phim hay tham gia show? Dựa trên tác phong làm việc của Khương Nam, hẳn là liều mạng bồi dưỡng cậu mới đúng.”
Nhiều câu hỏi như vậy?
Dư Trì liếc cô một cái, hơi mất kiên nhẫn: “Chị biết đấy, con đường diễn xuất của một đứa trẻ rất hạn hẹp. Thời điểm ký hợp đồng tôi mới mười ba mười bốn tuổi, không dễ có được một vai vừa phù hợp lại nổi bật. Ngay từ đầu, ánh mắt của anh ta đã rất cao, cảm thấy tôi đóng qua phim điện ảnh của Hà Nguyên Nhậm, lại được Hà Nguyên Nhậm khen ngợi là thiên tài, muốn đem tôi đẩy vào con đường cao cấp. Nhưng anh ta không có khả năng, tôi cũng không hợp tác.”
Nói cho cùng, năm đó Dư Trì vẫn là một đứa trẻ, dù cho phản nghịch đến đâu cũng chưa từng làm qua chuyện gì quá giới hạn. Khương Nam hèn mọn vô liêm sỉ, nhưng anh không ngờ đến Dư Mạn Kỳ, mẹ ruột của anh, có thể vì ba mươi vạn mà đem anh bán đi.
Sự việc này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.
Tài nguyên mà Khương Nam có thể tiếp xúc vẫn rất hạn chế, Dư Trì lại không phối hợp. Gia nhập mấy đoàn làm phim kém chất lượng, đều làm anh khó chịu bối rối, phim chưa kết thúc đã bị trả về.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Ly nhìn chằm chằm vào anh.
Càng nhìn càng yêu thích, cũng càng đau lòng.
“Cho nên, chuyện cậu gãy tay gãy chân vỡ đầu, là thật sao?”
Dư Trì ngẩn ra, không nghĩ tới cô còn có thể liên kết đến điều này. Anh giơ tay trái, nhàn nhạt nói: “Chỉ từng gãy cánh tay này, chân chưa gãy, đầu cũng chưa vỡ.”
“Tự làm sao?”
Dư Trì không nguyện ý nói nhiều, càng không muốn ra vẻ đáng thương, tuỳ tiện đáp: “Coi là thế đi.”
Thịnh Ly tâm tình phức tạp tiếp tục nhìn anh, trầm mặc một lúc lâu.
Dư Trì bị nhìn đến không chịu được, đưa tay lên giữ đầu cô, chuyển qua hướng khác: “Đừng nhìn nữa. Chị là đại minh tinh, kiểu soái ca cực phẩm thế nào đều đã gặp qua, việc gì phải nhìn tôi?”
“Vòng giải trí đúng là nhiều soái ca, nhưng bọn họ không giống như cậu, huống hồ tôi cũng không cảm thấy họ so với cậu đẹp trai hơn.” Thịnh Ly vuốt tóc, lại nhìn qua, “Thật sự không muốn chị đây giúp cậu chuộc thân? Cậu nhất định có thể nổi tiếng, vô cùng nổi tiếng luôn đó.”
“Không muốn. Tôi không muốn đóng phim, cũng không muốn nổi tiếng.”
Thịnh Ly không tin, nói: “Nhưng trước kia cậu từng nói muốn thi vào học viện điện ảnh.”
Dư Trì quay đầu, uể oải cười một tiếng: “Thanh Hoa Bắc Đại không tốt sao?”
Thịnh Ly: “……”
Lời nói kiêu ngạo kiểu này không phải ai cũng có thể nói ra, nhưng quả thật vô cùng thu hút người khác.
“Tốt, rất tốt, là ngôi trường mà tôi có thi cả đời cũng không thể đỗ.”
Thịnh Ly cười: “Thế nên, chị đây có thể nhận em trai học bá làm bạn trai hay không? Đền bù tiếc nuối đời này.”
Dư Trì mặt không đổi, như cũ cự tuyệt: “Không thể.”
Thịnh Ly cau mày, không giận, nói tiếp: “Đừng vội từ chối, chị đây là đang theo đuổi cậu đó.”
Trái lại, tài xế ngồi đằng trước thở dài một hơi.
Thịnh Ly hỏi: “Chú Lưu, chú thở dài cái gì a?”
Chú Lưu ngán ngẩm: “Ta trước giờ chưa thấy cháu chịu loại uỷ khuất này, không phải có câu nữ truy nam thường rất dễ dàng hay sao? Bức tường này thế nào mãi chưa đổ, là làm bằng sắt à?”
Thịnh Ly bật cười: “Không sao, cậu ấy tuổi còn nhỏ, cháu nguyện ý dỗ dành.”
Dư Trì liếc nhìn cô, mặt mày không biểu cảm.
Chú Lưu một lần nữa bất lực.
_____
Sáng hôm sau, hai người ngồi máy bay trở về.
Thịnh Ly ngồi nghiên cứu kịch bản suốt thời gian trên máy bay, đến khi lên xe được vài phút mới ngả đầu vào vai Dư Trì, lẩm bẩm: “Đến bệnh viện đón Viên Viên mập trước đã.”
Dư Trì đang cúi đầu trả lời tin nhắn Wechat, bất động một lúc, quay đầu nhìn cô vài giây, sau đó mới trở lại bình thường.
Khi đến bệnh viện đón Viên Viên, Viên Viên không còn béo như trước nữa, dường như đã giảm được mấy cân sau một thời gian nhập viện. Thịnh Ly quan sát từ trên xuống dưới, thích thú hỏi: “A, xem như thon thả đi chút rồi nha. Gầy được bao cân vậy?”
“Tận tám cân đó!” Viên Viên thở dài.
Lên xe, Viên Viên nhìn thấy Dư Trì ngồi ở ghế lái phụ, thì thầm: “Dư Trì cũng tới sao?”
Thịnh Ly thản nhiên đáp: “Đúng thế, cậu ấy đi Bắc Kinh cùng chị.”
Viên Viên trợn tròn mắt: “Á? Vậy, vậy chị Dung sao không gọi điện mắng em?”
“Em nằm viện, chị ấy mắng em làm gì.” Thịnh Ly không thèm nhìn qua, “Chị Dung đúng là biến thái, nhưng không đến mức vì chút chuyện này mà mắng em. Huống chi, chị đâu có làm sai chuyện gì.”
Trước khi đến Ảnh Thị thành, đi qua một tiểu khu cũ, Dư Trì nói với tài xế: “Chú Lưu, dừng đây một chút.”
“Cậu muốn làm gì?” Thịnh Ly nhìn ra bên ngoài.
Dư Trì cởi dây an toàn, mở cửa xe, một chân bước xuống, hơi ngoảnh lại nhìn cô: “Nhà trọ cách âm quá kém, tôi hiện tại thuê phòng ở đây, quay về lấy ít đồ.”
“Thuê từ bao giờ?”
“Vài ngày trước.”
Thịnh Ly lại hướng ra ngoài tiểu khu, bất mãn: “Tôi kêu cậu chuyển đến khách sạn, cậu không chuyển. Giờ thuê phòng ở đây, không thấy phiền sao? Hơn nữa, từ đây đến phim trường cũng khá xa.”
“Không phiền.” Dư Trì chỉ một hàng xe đạp màu xanh bên cạnh, “Đạp xe chỉ mất mười phút, sẽ không tới muộn.”
Trọng điểm là tới muộn sao?
Thịnh Ly ngẫm nghĩ: “Vậy cậu về trước đi, buổi chiều hai giờ đến đoàn phim.”
Dư Trì đi rồi, Thịnh Ly mới hỏi Viên Viên: “Máy tính chị đặt lần trước, hôm nay giao tới?”
“Hôm qua giao tới rồi, em đã nhờ bên khách sạn ký nhận.”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trở về khách sạn, Thịnh Ly rót một ly nước, nhìn Viên Viên ngồi xổm trên sàn nhà giúp cô dọn dẹp đồ đạc, liền đi qua đá vào mông: “Đừng làm nữa, để chút chị tự dọn, em nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.”
“Không sao, em sớm khỏi bệnh rồi, chị tự mình xử lý không tốt.” Viên Viên cười, “Cuộc sống của chị không thể không có em.”
Thịnh Ly thấy cô dồi dào năng lượng, đành thuận theo. Cô ngồi xuống sofa, nói: “Mấy ngày này em cứ nghỉ ngơi ở khách sạn, không cần theo chị đến đoàn phim. Đợi một lát nữa đặt một chiếc bánh sinh nhật, nhỏ một chút, tối nay đưa đến phòng chị.”
Viên Viên cảnh giác quay đầu: “Đặt cho Dư Trì? Tại sao muốn đưa đến phòng chị a!!”
Thịnh Ly nheo mắt nhìn cô: “Viên Viên, em nghĩ giúp chị, tối nay dùng cách gì có thể đem Dư Trì lừa đến đây.”
“………”
Viên Viên sợ hãi lắc đầu: “Em không nghĩ, nghĩ không nổi, không muốn nghĩ.”
“Em sợ cái gì?” Thịnh Ly khinh thường đưa mắt, “Chị chỉ là muốn yêu đương, đâu phải là ngủ cùng hay bao nuôi tiểu thịt tươi.”
Viên Viên nhớ đến Lộ Tinh Vũ, nhìn cô: “Nhưng, chị Dung nói chị cần chuyên tâm làm việc.”
“Không cần nghe, 23 tuổi không yêu đương, lẽ nào muốn chị đợi đến 32?”
Thịnh Ly lấy điện thoại, nhắn tin cho Chu Tư Noãn.
Thịnh Ly: 【 Chu hoàng hậu, tớ hỏi cậu, nếu như có người tình nguyện để cậu bao nuôi, cũng không muốn cùng cậu yêu đương, cậu thấy thế nào? 】
Đại khái Chu Tư Noãn đang bận, hồi lâu không thấy trả lời.
Thịnh Ly nghỉ ngơi một lúc, chưa đến một giờ chiều đã xuất phát ra phim trường quay phim.
Việc quay chụp hôm nay rất thuận lợi, buổi tối mười giờ kết thúc công việc. Thịnh Ly