Dư Trì khẽ cau mày, cảm xúc trong mắt phức tạp, phảng phất một tia thờ ơ. Tựa như Viên Viên có thật sự lôi anh ra ngoài diệt khẩu, anh cũng sẽ không tức giận hay ai oán.
Từ bỏ đấu tranh, để được bình yên.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng lúc đó, Thịnh Ly cảm thấy ánh mắt Dư Trì tràn đầy kiêu ngạo và khiêu khích, lời cô nói đối với anh một chút uy hiếp cũng không có.
Thật khó chịu.
Đúng là chưa thấy qua em trai nào khiến người ta ghen ghét thế này.
“Ly Ly, chị muốn làm gì em đều nguyện ý, nhưng trong vòng hợp pháp của xã hội thôi. Còn, giết người là phạm pháp đó.” Viên Viên cứng cổ, lại nhìn lên Dư Trì cao hơn cô rất nhiều, “Hơn nữa, em không có bản lĩnh này.”
Thịnh Ly hừ lạnh, quay người đi vào trong.
“Còn không đóng cửa lại, chờ người đến xem sao?”
“Vậy tiểu vương kia…” Viên Viên kịp thời đổi giọng, “À, Dư Trì thì làm sao?”
Thịnh Ly khẩn trương đem khẩu trang và mũ đeo lên, đưa lưng về cửa: “Cho vào.”
Một phút sau.
Thịnh Ly ngồi trên ghế, dáng vẻ oai phong lẫm liệt như công chúa, nhàn nhạt nhìn Dư Trì đứng trước mặt: “Cậu muốn nói về viện phí và tiền bồi thường, vậy cậu biết một ngày của tôi đáng giá bao nhiêu không?”
Viên Viên đứng cạnh như tiểu nha hoàn, nhỏ giọng bổ sung: “Ít nhất một tuần mới bình phục.”
Mùa hè, hơn sáu giờ trời vẫn còn sáng. Dư Trì tuỳ ý đứng đó, ngón tay nhẹ nhàng kéo quai đeo cặp. Anh vội vàng chạy tới đây một chuyến, trán ướt đẫm mồ hôi, vài sợi tóc dính lên da, bên mặt cơ hồ hiện ra một tia sáng ngạo kiều.
Anh rủ mắt nhìn cô, đáy mắt không gợn chút cảm xúc, nói: “Không biết.”
Thịnh Ly nhìn qua Viên Viên.
Viên Viên hiểu ý, đại khái nói ra một con số bồi thường.
Dư Trì mấp máy môi, trầm mặc nửa ngày.
Thịnh Ly nhíu mày, bộ dạng bị áp lực bởi tiền tài, ngược lại trông thật ngoan ngoãn.
Cô nhớ rõ gia đình anh có một nhà hàng, diện tích không quá lớn, kinh doanh cũng không thuận lợi. Lần này nhận đơn đặt cơm của đoàn phim, coi như là lần kiếm nhiều tiền nhất trong một năm. Nếu tính toán kỹ tiền đền bù, dù có bán cả cửa hàng đi cũng không đủ.
Trong tâm tự nghĩ, chỉ cần tiểu vương khốn khiếp cúi đầu nhận lỗi, cô sẽ không làm khó một học sinh trung học.
Giây sau.
Dư Trì tự giễu cười một tiếng: “Mạng của tôi vẫn còn đáng tiền.”
Thịnh Ly: “……”
Ngoan ngoãn cái rắm, đều là dáng vẻ chó sói nổi loạn!
Cô nheo mắt, nhớ tới một chuyện: “Cậu trưởng thành chưa?”
Dư Trì: “Tôi trưởng thành hay chưa, liên quan gì đến việc bồi thường?”
“Tại sao lại không. Nếu cậu chưa trưởng thành, tôi chắc chắn không bắt nạt cậu, gọi bố mẹ cậu đến nói chuyện với tôi.”
Cô nhìn thời gian, đưa tay về phía anh.
“Cậu vừa từ chỗ thi đến đây? Lấy căn cước đưa tôi xem.”
Dư Trì không động, rõ ràng không muốn đưa.
Thịnh Ly hai tay ôm trước ngực, dò xét: “Cậu nói cậu là Dư Trì, tôi lại chưa từng gặp qua người thật, làm sao biết cậu có phải là giả mạo hay không?"
Dư Trì mặt không biểu tình, lấy từ trong cặp sách ra giấy dự thi môn tiếng Anh, đưa qua.
Thịnh Ly nhận lấy, cái nhìn đầu tiên bị một góc ảnh nhỏ bên trên thu hút.
Trong ảnh, Dư Trì để tóc ngắn hơn hiện tại, cặp lông mày để lộ vài phần nham hiểm bất trị. Giống như một con sói nhỏ bị xiềng xích vô tình gông lại, lực công kích có hạn, nhưng nhất định không chịu khuất phục.
Dù là ấn tượng đầu tiên của Dư Trì đối với cô không tốt, dù là cô trong vòng giải trí đã gặp qua rất nhiều soái ca mỹ nữ, cũng không thể thừa nhận, tên tiểu vương khốn khiếp này có tướng mạo hơn người.
Loại nam sinh này ở trường, hẳn là mầm tai hoạ cho nữ sinh.
Hừm, cũng không biết thi Đại học đạt được bao nhiêu điểm.
“Nhìn lâu như thế, có thể nhận ra bức ảnh bị làm giả hay sao?”
“……”
Thịnh Ly ngước mắt, lạnh nhạt nói: “Không thể, nhưng cũng không nhìn ra cậu đã 18 tuổi hay chưa. Đưa thẻ căn cước cho tôi xem.”
Dư Trì trừng mắt bực bội, thở dài một hơi, không kiên nhẫn kéo cặp lấy thẻ căn cước, đưa cho nữ minh tinh cứng đầu.
Thịnh Ly dò xét, quả nhiên chưa trưởng thành, sinh nhật là ngày 29 tháng 6.
“Chưa thành niên, nhưng chỉ cách mấy ngày nữa.”
Dư Trì không hiểu vì cái gì mà cô cố chấp với vấn đề anh trưởng thành hay chưa.
“Không cần tìm bọn họ nói chuyện, không cần thiết, cũng vô dụng thôi. Bọn họ trả không nổi sổ tiền này.”
Coi như trả nổi, khẳng định cũng sẽ không móc ra một đồng.
Thậm chí còn hi vọng khoản bồi thường cao hơn một chút, buộc anh phải phục tùng.
Thịnh Ly cảm thấy rất kỳ quái: “Vậy cậu có thể trả?”
“Tôi…” Dư Trì dừng một chút, cụp mắt suy nghĩ. Bộ dạng thoạt nhìn ngoan ngoãn, anh thấp giọng nói: “Tôi sẽ viết phiếu nợ, tiền lãi có thể tính, cộng vào trả một thể. Nếu không yên tâm, có thể gọi luật sư công chứng.”
Không rõ vì sao, Thịnh Ly có chút không đành lòng, cảm giác bản thân giống ác bá*.
*ác bá: địa chủ, cường hào dùng quyền thế đè nén và áp bức người dân.
“Cô đồng ý rồi thì tôi đi trước.”
Giống như đã sớm chuẩn bị mọi thứ, hướng đến mặt bàn thả một tờ giấy.
“Đây là số điện thoại của tôi, lúc nào cũng có thể gọi tới.”
Anh tiến lên một bước, đưa tay muốn lấy lại thẻ căn cước của mình.
Thịnh Ly đột nhiên nắm chặt không buông.
Một chiếc thẻ căn cước nhỏ nhoi, bị cả hai bàn kẹp lại.
Ngón tay Dư Trì đụng phải Thịnh Ly, hơi ấm từ bàn tay phủ lên. Đại khái vì ở lâu trong phòng điều hoà mà tay cô lạnh toát.
Thịnh Ly nhìn Dư Trì trong khoảng cách gần, trực tiếp đối diện với con mắt đen nhánh của anh. Anh không nghĩ tới cô nắm chặt không buông, nhất thời sửng sốt, nhưng cũng không thả tay.
Giằng co ba giây, Thịnh Ly nhanh chóng rút tay về.
“Căn cước để chỗ tôi đi, ngày kia tôi về đoàn phim, cậu lúc nào cũng có thể cùng ba mẹ đến tìm.”
“Vậy để ở đây.” Dư Trì đứng thẳng dậy, liếc qua khuôn mặt Thịnh Ly, cụp mắt khẽ nói: “Thật xin lỗi.”
_____
Bị Dư Trì gián đoạn, thời điểm mà Thịnh Ly ăn tối đã là gần bảy giờ. Bữa ăn này cô không có khẩu vị, hơn nữa thời gian đã muộn, ăn được vài miếng cô liền buông đũa.
Viên Viên nhìn cô ăn ít, tưởng cô lo lắng về cân nặng.
“Hai ngày nay chị nghỉ ngơi không tốt, cơ thể đều gầy đi trông thấy. Ăn nhiều một chút không có chuyện gì.”
“Không muốn ăn.”
Thịnh Ly đưa mắt nhìn lên thẻ căn cước trên bàn, cau mày dùng đầu ngón tay nhẹ chạm lên mặt một cái.
“Viên Viên, chị hiện tại có phải đặc biệt xấu? Cho nên, tiểu vương khốn khiếp kia mới phách lối như vậy?”
Cô tự mình hoài nghi cũng là bình thường. Người hâm mộ là nam giới của cô, tính trong giới tiểu hoa đán nổi tiếng rất đông đảo, phần lớn đều là thanh niên chừng 20 tuổi. Họ điên cuồng ở nơi công cộng hét lên “Em yêu chị”, sau đó mặt đỏ tim đập thình thịch.
Ngay cả người qua đường bình thường, nhìn thấy nữ minh tinh nổi tiếng, cũng không thể bình tĩnh như vậy.
Tiểu thịt tươi hay hậu bối trong giới khi thấy cô đều lễ phép gọi một tiếng chị Thịnh Ly, chị Ly Ly.
Dư Trì khẳng định không phải người hâm mộ của cô, thậm chí không tính là người qua đường bình thường, càng không phải là một người ngoan ngoãn ôn nhu.
“Có thể, cậu ta không theo đuổi minh tinh?”
Trợ lý của nữ minh tinh đều không quá gầy, bởi vì mỗi lần nữ minh tinh không ăn, trợ lý đều phải càn quét số đồ ăn còn lại. Viên Viên dáng người mượt mà như thế đều là vì ăn mà ra. Nuốt thức ăn trong miệng, hai mắt chớp chớp: “Hoặc là, cậu ta có bạn gái rồi.”
Thịnh Ly cầm ly nước, ngẫm nghĩ một chút.
“Cậu ta cùng ba mẹ quan hệ không tốt, còn trẻ như vậy đã nổi loạn, yêu sớm là bình thường.”
Cô nhớ đến chính mình năm 18 tuổi, khi đó cô bị Dung Hoa và ba mẹ kiểm soát vô cùng gắt gao. Phải đóng phim, phải học nghệ thuật, phải chuẩn bị cho cả kỳ thi Đại học và kỳ thi năng khiếu. Hơn nữa, tiêu chuẩn thấp nhất cũng là đứng thứ hai cả nước.
Yêu sớm đối với cô mà nói vốn là một thứ rất xa xỉ.
Thịnh Ly đem ly nước đặt xuống, hừ một tiếng.
“Lần sau người phụ nữ biến thái Dung Hoa kia còn cản trở yêu đương, chị liền chấm dứt hợp đồng.”
Viên Viên: “!!!!”
Đôi đũa trên tay Viên Viên suýt chút nữa rơi xuống.
Chín giờ tối, Thịnh Ly cầm kịch bản ngồi trên giường tập thoại, Viên Viên bên cạnh báo cáo: “Thượng Hải đổ mưa lớn, chuyến bay của chị Dung bị delay, đổi sang sáng ngày mai, khoảng chiều mới tới đây.”
Thịnh Ly gật đầu, ừ một tiếng.
Điện thoại trên bàn lại rung lên, Viên Viên cầm lên nhìn, màn hình hiện tên “Chu hoàng hậu.”
Lần này cuối cùng Thịnh Ly cũng nhận điện thoại.
Vừa kết nối, đầu dây liền kêu lên: “Tớ đang ở dưới lầu bệnh viện, kêu Viên Viên xuống đón đi.”
Thịnh Ly: “…”
Hôm nay là ngày hoàng đạo gì, người người nối đuôi nhau đến thăm bệnh cô?
_____
Thịnh Ly lại một lần nữa đội mũ đeo khẩu trang, thờ ơ nhìn về phía Chu Tư Noãn xinh đẹp vừa chụp xong quảng cáo.
Chu Tư Noãn đưa tay đến gương mặt che đậy của cô: “Nào tới đây, đem khẩu trang kéo xuống cho tớ xem. Không phải chỉ là dị ứng xoài sao, mấy năm trước từng bị qua, đừng thấy nặng nề quá.”
Thịnh Ly đánh tay cô, ném qua một cái lườm: “Cút! Sáu giờ chiều tớ đăng vòng bạn bè, không thấy?”
Buổi chiều lúc Viên Viên đi tặng hoa và trái cây cho bác sĩ y tá, cô có đăng vòng bạn bè và trả lời tin nhắn của mọi người, đồng thời từ chối đến thăm bệnh.
“Dị ứng xấu như thế có gì đáng xem, đã nói đừng có tới rồi, để cho tớ an tĩnh khôi phục dung mạo. Cậu tới náo nhiệt một chuyến, cố ý a?!”
Những người xung quanh đặc biệt quan tâm đến khẩu phần ăn uống của Thịnh Ly, lần cuối dị ứng đã là chuyện của năm năm trước.
Khi đó, cô vừa trúng tuyển vào Đại học Điện ảnh Bắc Kinh. Vào đêm đầu tiên của năm nhất, ăn một miếng bánh ngọt mà bạn cùng phòng nhiệt tình đút tới, kết quả trúng đạn.
Đáng nói ở đây, người bạn cùng phòng nhiệt tình đút bánh cho cô, chính là Chu Tư Noãn.
Vào thời điểm đó, Dung Hoa đã giành được suất diễn trong bộ phim của đạo diễn Lý, nhưng vì cô dị ứng nhập viện, không thể lộ mặt, đành bỏ lỡ buổi thử vai. Mà người đại diện của Chu Tư Noãn vừa vặn giành được một suất, kêu cô đến thử vai, giành được vai diễn.
Sự kiện phát sinh quá tình cờ, khiến cho Dung Hoa và Thịnh Ly cho rằng Chu Tư Noãn có thuyết âm mưu, cố tình cầm bánh đến đút cho cô. Dù sao, trong vòng giải trí thường xảy ra những chuyện như vậy, không từ thủ đoạn để đoạt tài nguyên.
Thịnh Ly cùng Chu Tư Noãn như vậy mà bốn năm Đại học đều xé bức nhau, không chỉ là hai người họ, đến cả fans cũng như lửa với nước. Thẳng đến năm ngoái, hai người cùng