Thịnh Ly rủ mắt nhìn màn hình, chị gái bát quái của đoàn phim ở trong nhóm không nói gì nữa, đoán chừng đã đi làm việc.
Mỗi một thành phố phim trường điện ảnh đều có hàng ngàn nhóm diễn viên, bao gồm già trẻ trai gái. Thông thường, cổ trang và chiến tranh là thể loại phim cần dùng nhiều diễn viên quần chúng nhất.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì trong phim《 Giang Sơn Quyển 》có rất nhiều cảnh chiến trường tranh đấu, chiếm dụng đất diện tích lớn, cho nên mới nhìn trúng Tùng Sơn Ảnh Thị thành.
Nơi có chiến tranh thường cần đông đảo người diễn vai dân tị nạn, hoặc là xác chết chất đống, nên ngay khi phim khai máy, rất nhiều nhóm diễn viên quần chúng đã đến chờ vào việc.
Đạo diễn chọn diễn viên quần chúng thường không thích dùng những người quá đẹp, trẻ con thì không sao, khán giả cùng lắm cũng chỉ nghĩ đây là một đứa trẻ ưa nhìn. Nhưng nếu xem lâu cũng thật không tốt, sẽ mang lại cảm giác cướp đất diễn.
Giống như một người có ngoại hình quá xuất sắc như Dư Trì, tham gia vào nhóm diễn viên quần chúng, khẳng định sẽ bị công ty giải trí nào đó nhìn trúng mang đi. Trừ khi kỹ năng diễn quá tệ, không có tài cán. Hoặc bản thân anh và người nhà không muốn cho vào nghề.
Đoàn phim mỗi ngày bát quái rất nhiều, tin tức cứ một lúc lại trôi lên trên.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không còn ai nói về nhóm quần chúng nữa.
Huống hồ, bọn họ chưa từng gặp qua Dư Trì, đến hình dạng anh tròn vuông còn không biết, hóng hớt mấy câu liền bỏ qua.
Thịnh Ly trả lại di động cho Viên Viên, lấy thái độ lãnh đạm của Dư Trì đối với mình ra nhìn nhận, càng nghĩ anh hẳn không muốn vào showbiz.
Chiều ngày tiếp theo, Thịnh Ly xuất viện trở về đoàn phim.
Nội thành Tùng Sơn cách phim trường ngoại thành ba tiếng đi xe, Thịnh Ly cả đường ngồi trên xe nghiên cứu kịch bản.
Gần đến nơi, Dung Hoa nhắc nhở: “Tối nay chúng ta mời nhóm đạo diễn ăn một bữa, đợi lát nữa em qua chào hỏi đạo diễn với Nguỵ Thành cùng mấy người diễn viên, sau đó có thể về phòng nghỉ ngơi một lúc.”
Thịnh Ly đồng ý, chợt nghĩ tới điểm gì, nói với Viên Viên ở ghế phụ lái.
“Viên Viên, em gọi lại cho Dư Trì đi.”
Viên Viên hả một tiếng, hiếu kỳ nói: “Sáng nay em gọi vẫn là tắt máy, không phải là xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cho nên mới kêu em gọi.” Thịnh Ly nhìn dáng vẻ ngơ ngác kia, “Tối hôm trước thi xong cậu ta liền đến tìm chị, câu đầu tiên chị nói là gì?”
Viên Viên: “…”
Thịnh Ly bổ sung: “Cậu ta vẫn là trẻ vị thành niên. Mất tích 24 giờ cảnh sát đã có thể lập án, hiện tại thì sao, hơn ba mươi giờ rồi!”
Thành công đem một câu này doạ sợ Viên Viên, cô cuống quýt gọi điện cho Dư Trì, miệng lẩm bẩm: “Ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn nha, dung mạo đẹp mắt như thế, còn chưa tròn 18 đâu, còn chưa đủ trưởng thành để cưới bạch phú mỹ nữa.”
Dung Hoa nhíu mày, quay đầu hỏi: “Hôm đó em nói gì?”
Thịnh Ly mím môi: “Em kêu Viên Viên đem cậu ta ra ngoài diệt khẩu.”
Dung Hoa: “…......”
Cô khó tin nhìn Thịnh Ly, khó lắm mới đè nén ý muốn mắng chửi người, lại hỏi: “Còn gì nữa?”
Viên Viên ngồi trên yếu ớt nói: “Còn nói, Ly Ly một ngày ít nhất giá trị hơn trăm vạn, cậu ta làm trễ bảy ngày của chị ấy…”
Nói xong những lời này thì bốn giờ tiếp theo, Dư Trì liền tắt máy, mất liên lạc.
Nghĩ đến quả có chút hoảng sợ.
Ấn tượng Dư Trì để lại cho Thịnh Ly tuy không tốt lắm, nhưng cô cảm thấy người như anh không phải loại hứa hẹn rồi mất tích. Hiện tại mất liên lạc lâu như vậy, thật sự có phần lo lắng.
Dung Hoa không biết nên dùng ngôn từ gì để mắng mỏ hai người, đè nén tính khí: “Một người lớn bình thường bị thông báo nợ đến mấy trăm vạn khẳng định chống đỡ không nổi, chứ đừng nói đến một đứa trẻ chỉ mới thi Đại học, không trưởng thành nổi vì vấn đề gia đình.”
Thịnh Ly và Viên Viên trầm mặc.
Cô cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe bảo mẫu vừa vặn đi qua khu chờ của nhóm diễn viên quần chúng, lướt qua đám người rất đông, hai mắt cô đột nhiên sáng lên: “Dừng xe!”
Tài xế vội vàng phanh lại.
Dư Trì thay một chiếc áo phông màu đen, nước da trắng trẻo, dáng người cao dong dỏng đang đứng dựa vào tường, tay đút túi quần, chân phải dựa vào góc tường.
Hoà cùng nhóm diễn viên quần chúng liền có cảm giác không đồng đều, vì vẻ ngoài của anh quá mức xuất sắc.
Thịnh Ly nhịn xuống xúc động muốn mắng người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Viên Viên, đem tiểu vương khốn khiếp gọi đến đây.”
Thanh âm máy móc của người phụ nữ trong di động nhắc nhở người dùng tắt máy, Viên Viên còn chưa kịp khóc than, nhìn ra ngoài cửa sổ, mừng lớn kêu lên: “Được!”
Cô xuống xe, chạy qua đó.
Ánh dương vào thời điểm mặt trời lặn phủ một tầng lên thân ảnh của Dư Trì. Dư Trì nhướng mi, thấy Viên Viên đang đi tới, ngước nhìn về phía sau, đối mặt với người đang hạ cửa sổ và đeo khẩu trang, Thịnh Ly.
Đối phương giống với lần đầu gặp mặt, ánh mắt cơ hồ như muốn giết người.
Viên Viên thở phì phò chạy đến, mở miệng liền trách móc: “Cậu làm sao mà tắt điện thoại thế!”
Dư Trì thu mắt, đứng thẳng người, cúi đầu nói: “Mọi người gọi cho tôi?”
“Điện thoại tôi hỏng.”
Anh không nói chuyện hai ngày này điện thoại vừa mở liền bị quấy rầy, cũng không nói bản thân đã chờ ở chỗ này hai tiếng đồng hồ.
Buổi trưa hôm nay anh đến đoàn phim, thăm hỏi được hôm nay Thịnh Ly xuất viện, liền đứng đây chờ.
Xe đi ngang qua, liền có thể nhìn thấy.
Nhóm quần chúng nhìn sang bên này, lại liếc qua chiếc xe bảo mẫu kia, rì rầm to nhỏ.
“Đây không phải là Thịnh Ly à? Cô ấy về rồi a.”
“Là cô ấy, là cô ấy. Cặp mắt linh hoạt như thế kia, ngoài cô ấy còn có thể là ai.”
“Dư Trì bên đó…”
Đây quả không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Viên Viên nói: “Đi theo tôi.”
Dư Trì gật đầu, nhấc chân đi theo.
Anh dáng cao chân dài, đi vài bước liền đuổi kịp Viên Viên. Đứng trước xe, rủ mắt nhìn Thịnh Ly, ngữ âm bình tĩnh: “Chị tìm tôi ký tên?”
“Tôi…”
Thịnh Ly bị bộ dạng vân đạm phong khinh* làm cho tức điên, hít sâu một hơi, cong mắt cười.
*vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt.
“Ký cái em gái cậu.”
Dư Trì: “…”
Viên Viên: “…”
Dung Hoa nghiêng người, lạnh giọng: “Ở trước mặt người ngoài, chú ý đến hình tượng nữ minh tinh.”
Dư Trì nhìn thấy Dung Hoa, sững sờ giây lát.
Kỳ thật anh biết cô ấy, mấy năm trước đã gặp qua, là kim bài người đại diện nổi danh trong giới.
Thịnh Ly khôi phục dáng vẻ, lạnh lùng nói: “Đúng thế. Mấy trăm vạn đâu? Điện thoại gọi không nghe, người tìm không được, chị đây không phải sợ cậu chạy à?”
Cô nhìn anh cụp mắt xuống, lông mi vừa dày vừa dài, giống như trở về bộ dạng ngoan ngoãn không chịu nổi áp lựng tiền bạc, chỉ là khoé miệng mím chặt lại thập phần quật cường.
Con người này, vừa ngoan ngoãn vừa ngang ngược, trông như đa nhân cách.
Vẻ kiêu căng ngạo mạn của của Thịnh Ly đột nhiên vơi đi một nửa, cảm giác bản thân cũng có chút đa nhân cách theo.
“Đến đoàn phim bên đó, chờ tôi ở phòng hoá trang.”
Nói xong, cô nâng cửa sổ xe lên.
Xe khởi động, Dung Hoa từ kính chiếu hậu trông thấy nam thiếu niên quay người, không nhanh không chậm đi theo sau xe.
Viên Viên chuyển thân ra sau, nói: “Cậu ta nói điện thoại bị hỏng.”
Thịnh Ly chỉ ừ một tiếng.
Dung Hoa đem ánh mắt thu về: “Mặt mũi không tồi, có khí