Tâm tình Dư Trì rối loạn, giống như bị nụ hôn làm cho phát ngốc, cả người cứng nhắc bất động. Tay trái cầm hộp máy tính, tay phải đặt trên nắm cửa, dung túng để nữ nhân bám trên người anh.
Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, ánh mắt hiện lên một tia bối rối và khó tin.
Thịnh Ly được voi đòi tiên, ôm lấy mặt anh, nhẹ nhàng mỉm cười mà hỏi: "Phản ứng này của cậu, không lẽ là nụ hôn đầu?"
Tay cô hơi lạnh, mặt Dư Trì thì ấm áp, thậm chí đang nóng lên, lỗ chân lông tựa hồ đều bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến giãn ra. Anh tỉnh táo lại đôi chút, gỡ tay cô xuống, đem cả người cô kéo sang một bên, giọng nói khàn khàn: "Sao có thể."
Thịnh Ly ngược lại vô cùng thành thạo, cười: "Nếu thật sự là nụ hôn đầu, chị sẽ chịu trách nhiệm."
Kỳ thật, ba món quà đêm nay.
Bất kể Dư Trì chọn cái nào, đều là cạm bẫy.
Dư Trì cúi đầu nhìn cô, trong một nháy mắt muốn mặc kệ tất cả, thật sự để cô bao nuôi cũng được, cùng cô đùa giỡn cũng được, yêu đương cũng được.
Quay mặt đi, anh cười lạnh một tiếng: "Không phải nụ hôn đầu, không cần chịu trách nhiệm. Máy tính hơn hai vạn, còn được hôn nữ minh tinh đình đám, chuyến này tôi đi không thiệt."
Lại đặt tay lên nắm cửa, cuối cùng quay đầu lại nhìn cô, Dư Trì tự giễu: "Một đại minh tinh như chị, muốn cùng ai yêu đương, muốn bao nuôi tiểu thịt tươi, có biết bao người tình nguyện. Hà cớ phải nhắm vào tôi? Đối với chị mà nói, không có lợi."
Thịnh Ly nhíu mày: "Bởi vì mắt nhìn của tôi tốt, chọn lấy người tốt nhất."
Dư Trì mặt lạnh hừ một tiếng, mở cửa nhìn ra bên ngoài, hành lang vào lúc 1 giờ sáng vắng vẻ không bóng người.
Bóng dáng chàng thiếu niên cao lớn thẳng tắp, thuận tay đem cửa đóng lại, sải bước ra rời đi không ngoảnh đầu.
Thịnh Ly đứng sau cánh cửa hít sâu một hơi, vỗ nhẹ vào lồng ngực, đè nén trái tim đang loạn nhịp. Cô trở về phòng ngủ, nằm xuống giường, thầm nghĩ Dư Trì thật khó theo đuổi. Cô có thể cảm nhận được, anh đối với cô có cảm giác, bao nhiêu thì không chắc, nhưng khẳng định là có.
Anh giống như đang do dự điều gì?
Hay là đang sợ hãi cái gì?
Sợ bị bỏ mặc?
Nói cho cùng, Dư Trì chưa từng yêu đương hay sao?!
Lần trước bạn học của anh tới đoàn phim, Thịnh Ly liếc mắt liền nhận ra Dư Trì và Từ Dạng quan hệ không tồi, có lẽ là người bạn thân hiếm hoi của Dư Trì. Cô có chút hối hận vì lần trước không thêm Wechat của Từ Dạng, bằng không đã có thể thăm dò cậu ta.
Thôi quên đi, làm vậy không hợp lý chút nào, một nữ minh tinh như cô nếu thật sự đi hỏi, sẽ khiến người ta chê cười.
Điện thoại rung lên một tiếng.
Viên Viên: 【 Ly Ly, Dư Trì đi chưa? Có cần em tiễn không? 】
Thịnh Ly biết rõ, Dung Hoa chắc chắn giao nhiệm vụ theo dõi cô cho Viên Viên. Viên Viên theo cô đã bốn năm, lòng dạ một mực hướng về cô. Có những chuyện khẳng định không nói với Dung Hoa, Dung Hoa sẽ không biết cô và Dư Trì đã phát triển đến đoạn đem người ta lừa tới phòng.
Cô vừa bất lực vừa buồn bã, bên cạnh bơ vơ không hơi ấm. Muốn theo đuổi em trai nhỏ, đến một trợ thủ cũng không có, lại còn bị trợ lý và người đại diện canh chừng chặt chẽ.
Nghĩ tới bạn học nữ của Dư Trì lần đó đến đem theo bốn trợ thủ, cô khó chịu nhập một dòng chữ:【 Chưa đi, cậu ấy đang tắm, đừng quấy rầy bọn chị nữa. 】
Viên Viên:【 ...... 】
_____
Sáu giờ sáng, trong phòng ngủ mờ mịt không ánh đèn, di động đầu giường của Dư Trì sáng lên.
Dư Trì cả đêm thức trắng, mệt mỏi ngồi dậy, cầm điện thoại nhìn qua.
Viên Viên: 【 Dư Trì, cậu vẫn ở phòng Ly Ly sao? 】
Viên Viên:【 Nhân lúc mọi người vẫn đang ngủ, cậu mau rời đi đi, nếu không lát chạy không kịp [khóc lớn] [khóc lớn] 】
Dư Trì: "......"
Anh cảm thấy vô cùng hoang đường, nhếch miệng cười khẩy. Bấm vào người liên lạc, muốn đem Viên Viên xoá đi, ngẫm nghĩ rồi lại thôi, cài đặt mute cuộc trò chuyện. Đem điện thoại ném sang một bên, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nước lạnh xối xả đổ xuống, sượt qua bờ vai rộng của anh. Thật ra anh không gầy, cơ bắp và cơ bụng săn chắc lộ rõ trên cơ thể, cộng thêm ưu điểm là đôi chân dài. Nếu để lên màn ảnh, thân hình này chính là phù hợp nhất.
Càng huống hồ, còn có một khuôn mặt tuấn tú mê người, tuổi tác mới chỉ 18, vừa trẻ trung tiềm năng lại vô hạn.
"Chứng minh rằng ánh mắt tôi tốt, chọn đúng một nhân tài."
"Bởi vì mắt nhìn của tôi tốt, chọn lấy người tốt nhất."
Giọng nói Thịnh Ly như một loại ma lực, một mực càn rỡ làm rối bời tâm trí anh.
Bắt đầu từ năm 12 tuổi đã luôn có người coi anh là nhân tài. Hà Nguyên Nhậm, Khương Nam, Dư Mạn Kỳ cùng Giang Đông Mẫn,..v..v... đều nói anh có tài năng vô hạn.
Thịnh Ly cũng chỉ là nhìn trúng điểm này đi.
Dư Trì phiền não đem nước chuyển đến mức mạnh nhất.
Đúng 7 giờ, Dư Trì tới đoàn phim, Thịnh Ly đang trang điểm trong phòng hoá trang. Thợ trang điểm quan tâm hỏi: "Ly Ly, tối qua ngủ không ngon sao? Hôm nay quầng thâm dưới mắt rất rõ."
Thịnh Ly buồn ngủ, uống một ngụm cafe: "Ừm, ngủ hơi muộn, phiền em che quầng thâm giúp."
Thợ hoá trang lại quay đầu nhìn Viên Viên, kỳ lạ nói: "A, em cũng buồn ngủ vậy sao, ngáp ngắn ngáp dài nãy giờ."
Viên Viên còn buồn ngủ hơn Thịnh Ly, lại ngáp một cái, đáp qua loa: "Gặp ác mộng, ngủ không được."
"Ác mộng gì a?" thợ trang điểm hỏi.
Viên Viên nhìn bóng dáng của Dư Trì đi ngang qua, tâm tình phức tạp thở dài: "Cũng không có gì, bị hù doạ một trận..."
Thịnh Ly không nhịn được cười thành tiếng.
Hôm nay trang điểm mất hai tiếng đồng hồ, Thịnh Ly thay trang phục xong đi đến địa điểm quay phim. Dư Trì uể oải ngồi trên ghế nghỉ, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh vẫn là chiếc máy tính cũ. Cô đứng đó, cúi đầu hỏi: "Sao không dùng cái mới?"
"Không cần, chuẩn bị đem đi bán rồi." Dư Trì lười biếng đáp.
"......"
Thịnh Ly định mở miệng, Nguỵ Thành đúng lúc đi tới, cùng cô chào hỏi.
Thịnh Ly đành đem lời nuốt xuống, cười nói: "Chào buổi sáng, Thành ca."
Nguỵ Thành liếc nhìn Dư Trì, đem vạt áo trang phục vén sang, ngồi xuống bên cạnh anh, ôn hoà quay đầu nói: "Hôm qua cùng đạo diễn Hà gọi điện thoại, ông ấy có nhắc đến cậu, nói mọi người hai ngày trước gặp nhau."
Dư Trì xoay đầu nhìn, hơi ngồi thẳng dậy, lãnh đạm đáp: "Phải, không ngờ ngài ấy vẫn nhớ tôi."
"Lúc trước cậu đối với tôi đều khách khí lễ phép, còn tưởng cậu không nhớ chuyện xưa nữa, hoá ra là vẫn còn." Nguỵ Thành thành thục tuấn tú, cả người toát ra mị lực, anh cười nhẹ nhàng, "Nghe nói cậu thi Đại học được hơn 700 điểm."
Dư Trì: "Là ai nói?"
Kết quả thi anh chưa nói cho người khác, đoán chừng Dư Mạn Kỳ còn không biết.
Ngữ khí nhàn nhạt của Thịnh Ly vang lên, xen lẫn đắc ý: "Tôi nói."
Dư Trì: "......"
Cô kiêu ngạo cái gì chứ?
Anh hơi mím môi.
"Đạo diễn Hà kể cậu ký với một công ty chủ quản, công ty đó không được tốt cho lắm, nói rằng