Ám Hiệu Tình Đầu

Chương 43


trước sau

Tạo nghiệp mà.

Lúc Thịnh Li dẫn Dư Trì và Từ Dạng về ký túc xá cất hành lý, trong đầu cô chỉ quẩn quanh mỗi suy nghĩ này.

Ký túc xá nằm ở lầu hai và lầu ba, trong suốt mấy phút đồng hồ đi lên, cả đoạn đường chỉ có mỗi Từ Dạng là huyên thuyên không ngớt, sau tiếng gọi “Chị LiLi” ấy, Dư Trì không nói thêm gì nữa, cậu nhấc hành lý ung dung đi phía sau hai người.

Từ Dạng vô cùng hồ hởi: “Chị LiLi ơi, chị xem show em tham gia thật hả?”

Mùa hè năm nay có một show tuyển chọn tài năng sốt xình xịch, hôm show công bố thông tin cá nhân của Từ Dạng, Dư Trì đã chia sẻ lại Weibo của cậu ấy, kèm theo hai chữ: “Cố lên”, khiến Từ Dạng ban đầu vốn chẳng có bao nhiêu fans hâm mộ và chẳng hề được chú ý đến lại leo lên hot search, mối quan hệ của hai người cũng nhanh chóng được đào ra: Bạn thân thời cấp ba, còn từng ký hợp đồng với giải trí Tinh Tình, Từ Dạng mới chấm dứt hợp đồng cách đây vài tháng, không lâu sau liền đăng ký tham gia show tuyển chọn tài năng.

Rất nhiều người nói Từ Dạng ôm bắp đùi vàng (1), lúc Thịnh Li nhìn thấy hot search Weibo, cô cũng không quá bất ngờ, cô đoán có lẽ hợp đồng của Từ Dạng là do Dư Trì giải quyết.

(1) Nịnh bợ những người có quyền thế, nhờ vả họ để đạt được mục đích của bản thân (cách nói vui).

“Show hot vậy mà, lúc lướt Weibo chị có nhìn thấy.” Thịnh Li tươi cười, “Chúc mừng em đã ký hợp đồng và được ra mắt, bây giờ có rất nhiều fans thích em.”

“Việc này phải cảm ơn anh Trì của em.” Từ Dạng ngại ngùng gãi đầu.

Thịnh Li ngoái đầu, đối diện với đôi mắt bình thản của Dư Trì, cô khẽ nhướn mày: “Khá lắm em trai.”

Tới cửa ký túc xá, Từ Dạng quay đầu nhìn Dư Trì một cách khó hiểu: “Rõ ràng cậu là đứa từng đóng chung phim với chị LiLi, vậy mà trông tôi còn thân thiết với chị ấy hơn cậu, có phải tôi nói nhiều quá không?” Làm cậu gọi một tiếng “chị” cũng thấy ngượng mồm.

“Tối qua ngủ không ngon, hơi mệt.” Dư Trì hời hợt trả lời.

Thịnh Li vội nói: “Vậy bọn em nghỉ ngơi một chút rồi sắp xếp hành lý nhé, thời gian còn sớm, vẫn còn hai khách mời chưa tới.”

Nói xong, cô nhanh nhẹn chuồn đi.

Phòng của Dư Trì kế bên phòng Từ Dạng, Dư Trì về phòng, tựa đầu vào giường ngồi nghỉ một lát, sau đó mới mở vali lấy quần áo sạch đi vào phòng tắm. Phòng tắm không có camera, cậu mở vòi sen, cả người đứng dưới làn nước, cánh tay chống lên bức tường gạch men, chậm rãi hít sâu một hơi.

Vốn dĩ Hoàng Bách Nham muốn thay cậu từ chối chương trình này, là cậu kiên quyết muốn tham gia.

Trong giới này, đãi ngộ của những người nổi tiếng sẽ tốt hơn. Ê- kíp chương trình đã gọi điện nói với cậu về chủ đề kỳ này, hỏi cậu muốn tham gia chương trình cùng ai? Cậu nói tên của Từ Dạng không chút chần chừ. Cũng chỉ có Từ Dạng là phù hợp nhất, mấy năm nay ở trong giới cậu cũng chẳng có mấy người bạn, chỉ có vài đạo diễn và tiền bối từng hợp tác, lại hay quan tâm đến cậu như Ngụy Thành và Hà Nguyên Nhậm.

Không phải đến để ôn lại chuyện cũ, cậu chỉ muốn đến gặp Thịnh Li.

Muốn biết liệu bây giờ cô còn chút cảm giác nào với cậu không, cho dù là hối hận cũng được, chỉ cần cô nói còn một chút, cậu có thể hạ mình quỵ luỵ trước mặt cô, nói rằng cậu không quên cô được, liều mạng trở nên nổi tiếng để xứng với cô, để tạo cảm giác tồn tại mãnh liệt trong lòng cô, và còn vì câu nói ấy của cô: Em là báu vật chị đào được.

Cậu vuốt nhẹ mặt dây chuyền, có hai bộ phim cán mốc doanh thu 3 tỷ, lọt vào danh sách đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Tiền bối và đạo diễn đều nói cậu là diễn viên có thiên phú diễn xuất hiếm gặp, fans hâm mộ cũng nói cậu là một báu vật.

Trước kia cậu chỉ là một học sinh cấp ba chẳng có gì trong tay, cô lại hao tâm tổn sức quyến rũ cậu.

Bây giờ cậu nổi tiếng đúng với tâm nguyện của cô rồi, cô thật sự không hối hận, không động lòng chút nào sao?

***

Thịnh Li đi xuống lầu khẽ thở phào nhẹ nhõm, lòng cô ngổn ngang trăm mối, làm thế nào để tiếp tục ghi hình chương trình đây, cô rất sợ người khác sẽ phát giác ra điều gì.

Cô vào bếp đi loanh quanh, hai vị khách mời còn lại cuối cùng cũng đến. Ồ, thế mà lại là Ảnh đế Cảnh Di Minh và nữ diễn viên đang hot Tưởng Tình, hai người đều 34 tuổi và là bạn cùng lớp thời đại học, đã quen nhau 16 năm rồi nhưng vẫn chưa tiến tới hôn nhân, có một khoảng thời gian còn vướng vào những scandal tình ái về mối tình đầu.

Lúc này, đạo diễn chính thức tuyên bố: “Chủ đề kỳ này là Ôn lại kỷ niệm xưa.”

Thịnh Li lại nghĩ đến Trần Du, chủ đề kỳ này có thể gọi là Mối tình đầu, nghe sẽ càng cuốn hơn.

Vừa hay, Dư Trì và Từ Dạng đi xuống lầu.

Dư Trì đã thay đồ, áo phông trắng đơn giản phối với quần thể thao, tóc còn hơi ướt. Stylish ỷ vào gương mặt đẹp tự nhiên của cậu nên chẳng thiết phối đồ cầu kỳ, cũng chẳng thèm trang điểm kỹ lưỡng, cả người trông vô cùng khoan khoái sạch sẽ. Hai mắt Tưởng Tình phát sáng rồi trầm trồ một câu: “Sao ê-kíp chương trình không nói với em Dư Trì cũng đến vậy, dạo gần đây em mê cậu ấy lắm.”

Cảnh Di Minh buồn cười: “Em tém tém lại chút đi, lớn già đầu rồi còn học mấy cô gái trẻ theo đuổi minh tinh hả?”

Tưởng Tình dúi cho anh một nắm đấm, hờn dỗi nói: “Anh mới già đầu! Em già chỗ nào? Đạo diễn, em không muốn ghi hình chung với cái người này nữa.”

“Tiền cũng nhận rồi thì chạy đâu cho thoát, tạm thời hai vị cứ mắt nhắm mắt mở quay cho xong đi, được chứ?” MC khách mời là thầy La cười hà hà khuyên nhủ.

Đều là những người biết khuấy động bầu không khí, chẳng mấy chốc hiện trường đã sôi động hẳn.

Dư Trì và Từ Dạng còn nhỏ, sau khi hai người chào hỏi những bậc đàn anh chị và các bậc cha chú, thầy La bắt đầu giao nhiệm vụ. Ánh mắt thầy ấy đảo qua đám người một lượt, Thịnh Li loáng thoáng có linh cảm không hay. Giây tiếp theo, quả nhiên nghe thấy thầy La phân phó: “Thịnh Li với Dư Trì đi gạ khách đi.”

Thịnh Li: “…..”

Tim Thịnh Li run bần bật, cô nhanh trí nhoẻn môi cười: “Khó khăn lắm mới có hai cậu đẹp trai vừa trẻ vừa khỏe đến tham gia chương trình, bảo hai cậu ấy đi được không ạ? Ngày nào mọi người cũng thấy em trườn mặt ra gạ khách chắc hẳn đã chán lắm rồi, để hai cậu ấy đi cho mới mẻ.” Cô thản nhiên dời mắt, khom lưng cúi xuống xoa bóp bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn, “Em đã muốn nói từ lâu rồi, mỗi lần đứng là chân em tê rần, dù sao đây cũng là kỳ cuối, em không nhịn nữa đâu. Thầy La duyệt là được mà, cho em lười biếng mỗi kỳ này thôi nha? Em sẽ xuống phụ nhà bếp.”

Mọi người bị chọc cười, khoé môi Dư Trì khẽ rướn lên mang theo sự châm chọc, cậu trầm giọng: “Em không thành vấn đề.”

Từ Dạng cười: “Em cũng không thành vấn đề, để chị LiLi nghỉ ngơi tí đi ạ.”

Giao nhiệm vụ xong, mọi người tản ra bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.

Trước khi ra ngoài, Dư Trì nhắc Từ Dạng: “Mang theo ghita của cậu đi.”

Từ Dạng ồ một tiếng, mắt cậu sáng ngời: “Đúng nhỉ! Tôi có thể vừa đàn vừa hát để thu hút khách!” Hơn nữa việc thể hiện tài năng trên chương trình còn có thể hút fan hâm mộ, cậu ấy khẽ nói một tiếng cảm ơn, Dư Trì đã giúp cậu quá nhiều, vừa giới thiệu cậu tham gia chương trình, vừa giúp cậu được lên hình nhiều hơn những thành viên khác, đúng là một cơ hội hiếm có. Cậu chạy vội lên lầu, “Chờ nhút nhé, để tôi lên lầu lấy.”

Một lát sau, Từ Dạng đeo ghita sau lưng chạy xuống lầu, khoác vai Dư Trì: “Đi thôi.”

Phía trước chính là bãi biển, đã năm giờ chiều, cả một vùng biển như được nhuộm lớp màu vàng nhạt dưới ánh hoàng hôn, du khách thảnh thơi đi dạo trên bãi biển đông đúc. Sau khi ra khỏi nhà hàng, Dư Trì bảo Từ Dạng bắt đầu đàn và hát, vừa đàn vừa đi dạo trên bãi biển, ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều khách du lịch.

Còn chưa ra tới bãi biển, hai người đã bị du khách bao quanh.

Có vài du khách người Trung Quốc nhận ra Dư Trì, phấn khích hỏi: “Đi ăn cơm thì được ký tên và chụp hình chung đúng không?”

Dư Trì đáp: “Được.”

Thịnh Li trốn trong bếp rửa rau, nữ diễn viên giữ chức lễ tân của nhà hàng hớt hải chạy vào rồi kích động thét lên: “Aaaaaaaaaa, Dư Trì và Từ Dạng dẫn về nhiều khách lắm! Nguyên một đoàn luôn, chắc cũng phải kín chỗ ấy! Bếp trưởng Đỗ à, chuẩn bị bận sấp mặt nha!”

Thịnh Li: “…..”

Mới đi chưa đầy nửa tiếng mà nhà hàng đã chật kín người, so với mấy kỳ trước thì chẳng phải cô quá tệ lậu sao?

Cô tò mò chạy ra ngoài xem thử.

Ngoài sảnh, Từ Dạng ôm ghita đứng trước quầy bar vừa đàn vừa hát, Dư Trì ngồi trên một chiếc ghế cao cao, đôi chân dài thoải mái chống xuống đất. Một lúc sau, Từ Dạng đặt ghita vào lòng Dư Trì, cười nói: “Cậu cũng hát một bài đi, mấy năm rồi không được nghe cậu hát.”

Những năm cấp ba, Từ Dạng cùng một vài người thành lập một ban nhạc, còn lôi kéo Dư Trì cùng tham gia. Dư Trì vốn thông minh, học gì cũng nhanh, thỉnh thoảng sẽ chơi cùng để giết thời gian, nhờ đó mà cũng biết được ít nhiều.

Khách khứa hò reo nháo nhào: “Đàn đi! Hát đi!”

Dư Trì cầm ghita, khiêm nhường từ chối: “Mấy năm rồi không chơi, quên hết các nốt rồi.”

“Thôi thôi, trí nhớ cậu tốt như vậy mà còn không nhớ sao?” Từ Dạng dễ gì mà tin, tiếp tục lôi kéo, “Không thì mọi người nhìn mặt cậu là đủ rồi, đàn sai cũng không ai cười đâu.”

Ánh mắt Dư Trì thoáng nhìn thấy một góc tà váy đỏ, cậu ngừng một lát rồi gác một chân lên giá ghế, chân còn lại buông thõng chống xuống sàn, ngón tay thon dài trắng trẻo với các khớp nối rõ ràng gãy nhẹ trên dây đàn, cúi đầu nói: “Để tôi thử.”

Thật ra, Thịnh Li chưa từng nghe Dư Trì hát, cũng không biết rằng cậu biết chơi đàn ghita, bọn họ ở bên nhau vỏn vẹn hai tháng, tận dụng mọi khoảnh khắc trong đoàn phim để hẹn hò. Cô đứng gần quầy bar ngắm nhìn sườn mặt lưu loát sắc sảo của cậu không rời mắt, lắng nghe cậu gãy một chuỗi những nốt nhạc lạ lẫm, khúc dạo đầu rất bắt tai, cậu hát một bài mà Thịnh Li chưa từng nghe.

Có lẽ mọi người ở đây cũng chưa nghe bao giờ.

Giọng cậu rất êm tai, lúc hát tông giọng thấp hơn lúc nói chuyện một chút, âm điệu của bài này rất thấp, có những đoạn cực kỳ thấp, cậu xử lý chúng bằng tông giọng trầm khàn vô cùng quyến rũ (2).

(2) Chỗ này mình tra từ tiếng anh có nghĩa là “smoking voice”, đại khái là giọng hát bị ảnh hưởng nhất định bởi việc hút thuốc nên sẽ trầm trầm khàn khàn:)))

Thịnh Li cảm thấy bài hát này cậu hát rất truyền cảm, cô nhìn cậu không rời, cõi lòng như muốn tan chảy, có một giọng nói đang không ngừng nhắc nhở cô: “Đừng vùng vẫy nữa, mày cảm thấy không ai sánh bằng cậu ấy, vậy là mày đã hối hận rồi.”

Ba phút sau, Dư Trì bỏ ghita xuống, mọi người vỗ tay rầm rầm, có người còn đòi cậu hát thêm bài nữa.

Dư Trì nhìn đạo diễn, nói một câu tụt hứng: “Đạo diễn, bài hát này không có bản quyền, phải xóa đoạn này thôi.”

Đạo diễn: “…..”

Đạo diễn mất hai giây để tiêu hoá mới vội hỏi: “Bài này là ai sáng tác? Ê- kíp chương trình giàu lắm! Mua bản quyền là chuyện
nhỏ.”

“Hahahaha.” Từ Dạng không nhịn được cười, “Bài này do trưởng nhóm của một ban nhạc đường phố sáng tác, em có giữ liên lạc với người đó, lát nữa em sẽ đưa cho đạo diễn. Lời là cậu trưởng nhóm ấy viết, nhưng Dư Trì đã sửa lại đôi chỗ.”

Lời bài hát gốc có hơi lộ liễu, nhưng ca từ rất hay.

Dư Trì nhét lại ghita cho Từ Dạng, đột nhiên xoay đầu nhìn Thịnh Li.

Thịnh Li chớp chớp mắt, lúc này cô mới vỗ tay đi ra từ góc quầy bar, nhoẻn miệng cười: “Các em giỏi ghê, mới đó đã chật kín chỗ ngồi rồi, sao đạo diễn không mời các em đến sớm hơn nhỉ? Làm một mình chị vật vã qua biết bao nhiêu kỳ.”

Dư Trì cười giễu, cậu im lặng không lên tiếng.

Về đêm nhà hàng khách khứa nườm nượp, ai nấy đều tất bật và đóng cửa rất muộn, sau khi ăn một bữa khuya đơn giản, đạo diễn cho mọi người về nghỉ ngơi, ông thông báo: “Ngày mai chỉ mở cửa đến trưa, chiều tối sẽ thu dọn và ăn liên hoan để mọi người thoải mái tâm sự, dù sao thì chủ đề kỳ này cũng là Ôn lại kỷ niệm xưa.

Sau khi chính thức kết thúc ghi hình, máy quay được hạ xuống, nhưng camera ở lầu một và lầu hai có ở khắp mọi nơi, thầy La nhắc các khách mời: “Muốn làm việc riêng và gọi điện thoại bàn chuyện công việc thì lên lầu ba, lầu ba là phòng của trợ lý, trên đó có phòng trống và hai sân thượng, mọi người yên tâm đi không có camera đâu.”

Phòng của Viên Viên nằm ở phía ngoài cùng bên phải của lầu ba, kế bên có một sân thượng, bên trong có bàn và ghế sofa. Mỗi tối sau khi quay xong Thịnh Li đều lên đó ngồi thư giãn một lát, dù sao thì đã bị máy quay theo dõi sát sao cả ngày, chỉ muốn tránh đi cho khuây khỏa. Bởi vì lần nào Thịnh Li cũng trốn ở đây, ban công sân thượng lại nằm cạnh phòng trợ lý của cô, các khách mời cố định khác đều ngầm hiểu đây là địa bàn của cô, mọi người sẽ không đến quấy rầy.

Mười một giờ rưỡi khuya, Thịnh Li tắm rửa và thay một chiếc váy dài đỏ, vừa nhận điện thoại của Chu Tư Noãn vừa ôm kịch bản lên lầu ba.

Chu Tư Noãn nói trong điện thoại: “Nếu mà cậu ấy nhận được giải Ảnh đế, cậu ấy sẽ trở thành Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới rồi, biết bao nhiêu cô gái nhìn chòng chọc vào cậu ấy? Cậu cam chịu như vậy ư? Mình nói cậu nghe, nếu đã đi qua thôn này thì không gặp được cửa tiệm nào tốt như vậy nữa (3), nếu hai chúng ta không phải là quan hệ chị chị em em, mình cũng sẽ nhào vào húp cậu ấy.”

(3) Câu này có nghĩa là: Nếu bỏ lỡ cơ hội thì rất khó để gặp được cơ hội khác, nên phải quý trọng cơ hội trước mắt.

“Chứ không thì thế nào? Dẫu biết là muốn tốt cho cậu ấy, nhưng năm đó chia tay rất gọn ghẽ, đến phí chia tay cũng đưa luôn rồi, trong ba năm nay một chút dây dưa níu kéo cũng không có, nói thế nào đi nữa thì kết quả vẫn là mình chỉ quan tâm đến sự nghiệp mà bỏ mặc cậu ấy.” Thịnh Li cố nén giọng mình, lúc xoay người thì nhìn thấy Viên Viên với vẻ mặt hốt hoảng xuất hiện ở ban công, thấy hai mắt cô ấy sáng lên, cô bước qua, lại chán nản bổ sung một câu, “Nếu mình nói bản thân hối hận, há chẳng phải sẽ bị xem thường sao?”

Giọng của Thịnh Li rất nhỏ, Viên Viên chẳng nghe được bao nhiêu.

Đợi cô đến gần, Viên Viên nháy mắt, bối rối chỉ về phía sân thượng, nói bằng khẩu hình miệng: “Dư Trì…”

Tim Thịnh Li thót lên đằng cổ họng, phản ứng đầu tiên lúc này là: Chạy, mau chạy đi, xem như chưa từng lên đây.

Một phút trước, Viên Viên đang ở trong phòng thì nghe thấy âm thanh có người làm rơi đồ ngoài sân thượng, cứ nghĩ Thịnh Li đã lên nên ôm theo tấm thảm ra ngoài. Khi nhìn rõ người trên sân thượng thì đơ luôn, người đó nhìn chằm chằm giỏ đồ ăn vặt trên bàn, cả người thẫn thờ.

Cậu xoay đầu nhìn Viên Viên, cất giọng trầm trầm: “Ở đây có người rồi?”

Chiếc giỏ đựng đồ ăn vặt toàn là những món Thịnh Li thích, cậu nhớ rất rõ, còn từng mua cho cô nữa.

Suy nghĩ đầu tiên của Viên Viên là bỏ chạy, muốn chạy đi mật báo tin tức, sau đó cô ấy thật sự đã bỏ chạy.

Đèn ở sân thượng vẫn chưa bật, ánh sáng nhu hoà ấm áp truyền từ cánh cửa khép lưng chừng nơi phòng Viên Viên, tạo thành một đường ranh giới giữa hai khoảng sáng tối. Dư Trì đút tay trong túi, bước ra từ vùng ánh sáng ảm đạm, ánh mắt khóa chặt trên người Thịnh Li.

Điện thoại Thịnh Li dán bên tai, Chu Tư Noãn nói gì cô đã không nghe rõ nữa, khẽ nói với đầu dây bên kia: “Lát nữa sẽ nói với cậu sau.”

Cô nhanh nhẹn cúp điện thoại, âm thầm hít sâu một hơi, điềm nhiên như không bước qua đứng trước mặt Dư Trì, mỉm cười: “Trùng hợp thật, cậu cũng lên đây thư giãn hả?”

“Ừm.” Dư Trì cúi đầu nhìn cô, cười khẽ một tiếng, “Cần tôi đi không?”

“Không cần, đây là chỗ mọi người đều có thể tới, cũng không phải phòng của tôi.” Thịnh Li nhướn mày, “Cậu tới trước mà, cậu muốn gọi điện thoại hả? Có cần tôi tránh đi không? Nếu cần thì tôi đi ngay.”

Dư Trì lạnh lùng nhìn cô: “Không cần.”

Không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.

“Thế thì được rồi.” Thịnh Li cầm kịch bản đi lướt qua người cậu, ấn công tắc trên tường, ánh đèn dịu dàng lan tỏa chiếu sáng cả khoảng sân thượng, cô ngồi xuống ghế sô pha rồi mở kịch bản, “Tôi ở đây nửa giờ rồi đi.”

Dư Trì liếc nhìn đồng hồ, tiến lên hai bước tựa lưng vào lan can châm thuốc, cậu mải miết nhìn Thịnh Li. Hơn ba năm trôi qua, trông cô không có quá nhiều thay đổi, trước đây cô rất ít khi mặc trang phục đỏ rực rỡ, nhưng khi ghi hình chương trình lại thường xuyên mặc váy đỏ. Da cô vốn đã rất trắng, mái tóc đen nhánh mềm mại, chiếc váy dài màu đỏ càng làm tôn lên làn da mịn màng trắng nõn, đến cả ngũ quan cũng càng nổi bật tinh tế, trông cô càng mê người hơn lúc trước.

Thịnh Li như ngồi trên đống lửa, cô không tài nào đọc vào một chữ, không nói gì mà đứng dậy bỏ đi thì bất lịch sự, cô nghĩ có thể nói đại vài câu rồi đi cũng được, bèn xoay đầu nhìn Dư Trì: “Hợp đồng của Từ Dạng là cậu giúp cậu ấy giải quyết hả?”

Dư Trì nheo mắt, đáp ừ.

“Tôi không biết là cậu biết chơi đàn.” Thịnh Li cầm kịch bản, “Hát cũng hay nữa.”

Nào ngờ, Dư Trì lại trả lời: “Chuyện chị gái không biết nhiều lắm.”

Sao đột nhiên lại gọi “chị gái” rồi? Hôm nay vẫn luôn gọi là chị LiLi mà. Thịnh Li cảm thấy mình không thể nán lại ở đây nữa, cô giả vờ đứng dậy ngáp một cái, xoay người nở nụ cười với cậu: “Chúc mừng cậu lọt vào danh sách đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, tôi cảm thấy cơ hội thắng giải của cậu rất lớn, lần sau gặp lại nhau chắc có lẽ là tại lễ trao giải, đến lúc đó nếu thật sự nhận giải Ảnh đế, chắc hẳn sẽ có rất nhiều phóng viên vây quanh cậu, tôi chúc mừng cậu trước.”

Ánh mắt Dư Trì chợt trở nên lạnh lùng ảm đạm, cậu khoá chặt bóng hình cô.

Thịnh Li hít sâu một hơi, nụ cười vẫn thấp thoáng trên môi: “Tôi về ngủ trước, cậu cứ tự nhiên.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo truyền tới, tim cô đập điên cuồng như muốn thít chặt cổ họng, chưa đầy hai giây, một cánh tay chắn ngang trước mặt cô, cô hốt hoảng đánh rơi kịch bản. Cạch một tiếng, cánh tay cậu chống lên vách tường, vừa hay đè trúng công tắc điện, ánh đèn vụt tắt.

Cả khoảng sân thượng bỗng chốc chìm vào bóng tối, ngay cả gió cũng ngừng thổi, chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của chính mình.

Thịnh Li choáng váng nhìn cánh tay đang chắn ngang trước mặt mình không chớp mắt, Dư Trì lấn tới một bước dán sát vào cô, giọng nói mang theo sự khẩn thiết và bức bách: “Chị à, không muốn ở cùng tôi một chút nào sao?” Cậu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Chỉ mới có 8 phút 56 giây.”

Trái tim Thịnh Li lúc này đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay cả não bộ cũng bị thiếu oxy, cô ngẩn ngơ nhìn cánh tay cậu, ngẩng đầu quan sát đôi con ngươi đen nhánh của cậu, bất lực nặn ra một nụ cười: “Đâu có, tôi không thể về phòng ngủ được à?”

Dư Trì cúi thấp đầu, rủ ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, giọng nói lạnh căm: “Chị, chị có hối hận không?”

Chia tay với em, chị đã bao giờ hối hận chưa?

Thịnh Li ngẩn người, không biết là bởi ánh mắt giá lạnh của cậu, hay bởi giọng nói rét mướt của cậu khiến cô rùng mình rồi thình lình tỉnh táo, lúc này mà tỏ ra yếu thế thì sẽ bị cười nhạo đúng không?

Chị nhìn đi, chị đã đá tôi, bây giờ tôi nổi tiếng rồi, có phải chị hối hận rồi không?

“Không.” Thịnh Li ngẩng đầu nhìn cậu, kiên định đưa ra đáp án.

Dư Trì nhìn cô rất lâu, mãi lâu sau cậu mới hạ tay xuống, cúi người nhặt tập kịch bản dưới đất.

Ánh mắt cậu dừng lại hai giây trên trang bìa, nhét lại kịch bản cho cô mà chẳng nói lời nào, sau đó xoay người bỏ đi, đến cả bóng lưng cũng lạnh nhạt và hờ hững.

Thịnh Li đờ đẫn ôm kịch bản đứng nguyên tại chỗ, lúc đi ra bắt gặp gương mặt phụng phịu sắp khóc của Viên Viên, cô vừa cười vừa vuốt gương mặt mũm mĩm của cô ấy: “Không sao, chị đây sẽ tìm cho em một anh rể mới, bảo đảm sẽ không kém Dư Trì.”

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện