Dư Trì vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, cậu nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, bàn tay đang lau tóc dần trở nên cứng nhắc, thơ thẫn nhìn chữ “Chít” đó.
Cậu cứ ngỡ cô chẳng nhớ gì, thì ra vẫn còn nhớ ám hiệu khùng điên ngốc xít này.
Đợi một phút nhưng bên kia vẫn chưa trả lời, cũng chưa nhận tiền.
Cậu bỏ khăn xuống bên cạnh, hục hặc nhắn đi: [Chị gái, chị chít là có ý gì? Chị muốn ăn lại cỏ cũ hay muốn lên giường với tôi?]
Màn hình hiển thị đối phương đang nhập….
Chỉ vài giây sau, đột nhiên lại lặn mất.
Thịnh Li bỗng thông suốt, cô nhận ra khoảng thời gian này mình có phần hấp tấp. Cô muốn ăn lại cỏ cũ đấy, cũng muốn lên giường với Dư Trì, nhưng giờ đâu phải lúc để gấp, đều tại khả năng nhẫn nhịn của con rùa rụt cổ Dư Trì này quá trâu bò, trên chương trình Nhà hàng nghỉ phép cuối tháng 10 nói muốn theo đuổi lại cô, trong Liên hoan phim bóng gió gửi lời cảm ơn cô, thậm chí còn từ chối kịch bản phim điện ảnh thương mại nắm chắc doanh thu phòng vé cao để chọn phim văn nghệ Từ Viện làm nền cho cô.
Thịnh Li không biết rốt cuộc cậu đã từ chối bao nhiêu kịch bản, rồi làm sao thuyết phục Hoàng Bách Nham nhận Từ Viện, nếu biết cậu vì theo đuổi mối tình đầu có mắt như mù kia mà đánh đổi nhiều như thế, fans chắc chắn sẽ mắng cậu yêu đương mù quáng, không tâm huyết với sự nghiệp. Mặc dù thái độ của cậu vẫn lạnh nhạt xa cách cô, nhưng cậu thật sự đang theo đuổi cô, suy cho cùng nếu lần này cậu không ra sức thúc đẩy lần hợp tác này thì chẳng biết tới năm nào, tháng nào hai người mới có thời gian vài tháng chung đụng nhau nữa.
Cơ mà, đã bốn tháng rồi đó.
Cũng đâu cần nhử lâu như thế? Thêm có cái Weixin mà lao lực như vậy, còn muốn theo đuổi cô nữa không đây?
Thịnh Li ngẩn người nhìn màn hình phải một lúc, dằn cơn bồn chồn này lại, mới chỉ tiến vào đoàn ngày đầu tiên, không gì phải gấp, ngày tháng còn dài. Cô nhấn nhận tiền rồi ơ hờ nhắn lại: [Em trai hiểu lầm rồi, chị có bao giờ nói chít nghĩa là muốn lên giường với em đâu, sao thế? Ký ức của em về chị chỉ có chít thôi à? Muốn húp chị à? Chị vừa chít cậu đã cứng rồi ư?]
Bên kia, mãi vẫn không trả lời.
Thịnh Li hoàn toàn có thể tưởng tượng ra ánh mắt sắc lạnh của cậu, chỉ hận không thể mắng cô là thứ con gái cặn bã.
Hừ, đã theo đuổi cô vào tận đoàn phim rồi, xem cậu còn nhẫn nhịn được bao lâu.
Ơ?
Có khi nào bị cô nói trúng tim đen không?
—-
Sáng hôm sau, sau khi hoàn tất nghi thức khai máy đơn giản, Từ Viện chính thức bước vào giai đoạn sản xuất.
Bộ phim này có đến vài địa điểm quay, nhưng phần lớn cảnh quay đều thực hiện ở thị trấn này, bởi vì bộ phim lấy bối cảnh từ năm 1997 đến năm 2010, kéo dài xuyên suốt mười ba năm, so với cuộc sống hiện đại bây giờ thì bộ phim hằn sâu vết tích của năm tháng, rất nhiều cảnh cần dàn dựng trong studio.
Trước khi quay, Trần Uyên cầm kịch bản thảo luận với Thịnh Li, Dư Trì và Cảnh Di Minh.
Năm Từ Viện 17 tuổi, An thị xảy ra một vụ án cưỡng hiếp- giết người, hầu hết các chứng cứ đều nhằm vào cha của Từ Viện là Từ Vĩnh Lương, những năm đó quy trình xử lý vụ án còn lạc hậu, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Từ Vĩnh Lương trong sạch, chưa đầy một năm, Từ Vĩnh Lương bị thi hành án tử hình. Những năm đó, mọi người trong thị trấn lạc hậu này vô cùng thống hận những kẻ phạm tội giết người, từ khi Từ Vĩnh Lương bị bắt, thoạt tiên cả nhà Từ Viện bị hàng xóm xa lánh, xua đuổi, sau đó đi đến đâu cũng bị người khác gièm pha chỉ trỏ, quầy bán đồ ăn của mẹ Từ Viện bị đập phá, ở trường Từ Viện bị gọi là con gái của phạm nhân giết người….
Trớ trêu thay, Từ Viện là bạn cùng lớp với Chu Lạc, con trai của người bị sát hại. Trước khi vụ án xảy ra, mối tình giữa hai người vừa độ chớm nở, sau khi xảy ra vụ án, quan hệ giữa hai người xoay ngoắt 180 độ, Từ Viện bị bắt nạt ở trường, Chu Lạc chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng giương mắt quan sát.
Sau đó, trong một đêm đông giá rét, Chu Lạc lừa Từ Viện ra khỏi trấn rồi bán cho bọn buôn người.
Phim văn nghệ chú trọng khai thác chiều sâu tâm lý, xây dựng nhân vật linh hoạt, ban đầu Thịnh Li bị nhân vật Từ Viện này thu hút, bề ngoài cô ấy tỏ ra xấu xa trắng trợn, nhưng thực tế dù có trải qua biết bao gian khổ, trái tim cô vẫn vẹn nguyên sự đơn thuần thiện lương.
Trước đây Thịnh Li có xem một cuộc phỏng vấn của Trần Uyên, trong cuộc phỏng vấn ông từng nói: “Khi tôi quay phim, có đôi lúc tôi thích quay tình tiết cao trào hoặc cảnh thân mật trước, dùng tốc độ nhanh nhất để các diễn viên dần trở nên quen thuộc nhau, khi đã đóng qua vài lần rồi thì dù lặp lại những cảnh ấy, về sau cũng sẽ không căng thẳng nữa, như thế sẽ giúp diễn viên nhanh chóng nắm bắt được trạng thái của nhân vật, sau này khi đóng cảnh đối diễn sẽ càng có thêm sự ăn ý.”
Thịnh Li đã đóng kha khá cảnh hôn, nhưng đóng rất ít cảnh giường chiếu, tiêu chuẩn về các cảnh “hot” ấy cũng có hạn, dẫu sao thì trước đây cô chỉ tập trung đóng phim truyền hình, nếu phim được lên sóng sẽ phải thông qua khâu kiểm duyệt nghiêm ngặt, nên không quá lộ liễu.
Thịnh Li thấp thỏm cầm kịch bản, sợ rằng Trần Uyên vừa mở miệng đã bắt cô đóng cảnh hôn cảnh giường chiếu, may sao Trần Uyên chỉ lướt nhìn ba người họ rồi cười với Dư Trì: “LiLi và Dư Trì hợp tác với nhau rồi, trước đây chú có xem Giang Sơn quyển, hai đứa diễn xuất rất ăn ý. Thêm vào đó vai Trình Nam này có đôi nét giống với Dương Lăng Phong, trong phim cả hai đều thích chị gái, có điều Dương Lăng Phong và Vân Lan Sinh có một cái kết buồn, nghe nói lúc đó khán giả đồng loạt dậy sóng. Trong kịch bản này, Từ Viện và Trình Nam cuối cùng cũng ở bên nhau, xét trên một khía cạnh nào đó, xem như đã “chắp cánh” ước mơ cho fans hâm mộ của Phong Sinh Thủy Khởi CP.”
“Đạo diễn, chú cũng tham gia hóng tin ạ?” Thịnh Li ngẩn tò te.
Trần Uyên vỗ kịch bàn vào lòng bàn tay, cười đáp: “Thi thoảng có nghía qua, khi xem Giang Sơn quyển chú mới cảm thấy nhân vật Trình Nam này rất hợp với Dư Trì.”
Vì thế, lúc Thịnh Li tiếp xúc kịch bản, ông đã liên hệ với Hoàng Bách Nham. Nhưng Hoàng Bách Nham thẳng thừng từ chối, ông cũng không tiện nài nỉ cho bằng được, dù sao thì không có gì đảm bảo doanh thu phòng vé cho bộ phim này, còn là phim đại nữ chủ, kịch bản mà Dư Trì có thể chọn nhiều vô số kể, trong đó không thiếu những phim thương
mại được kỳ vọng sẽ khuấy đảo doanh thu phòng vé.
Chẳng ngờ rằng mãi đến phút cuối, đích thân Dư Trì kiên quyết muốn nhận, cũng có thể xem đây là một niềm vui bất ngờ.
Thịnh Li ngoảnh đầu nhìn Dư Trì, dựa theo tạo hình nhân vật trong kịch bản, Trình Nam bây giờ là một cảnh sát hình sự 24 tuổi, cùng đội cảnh sát hình sự tham gia truy bắt các băng nhóm buôn bán phụ nữ và trẻ em.
Năm ấy Trình Nam là hàng xóm của Từ Viện, Từ Viện lớn hơn cậu 6 tuổi, Trình Nam là đứa trẻ duy nhất không bài xích Từ Viện, là người duy nhất biết chuyện năm 17 tuổi Từ Viện bị Chu Lạc lừa bán khỏi trấn cho bọn buôn người.
Cậu nói với mọi người Từ Viện mất tích là do Chu Lạc làm, nhưng người trong trấn hơi đâu đi tin lời của một đứa trẻ 12 tuổi, vả lại còn không có bằng chứng.
Thịnh Li luôn nóng lòng muốn xem Dư Trì mặc cảnh phục, chắc sẽ đẹp trai phải biết, nhưng cảnh quay hôm nay cậu mặc đồ bình thường, quần jeans, áo khoác màu đen, tóc đã cắt ngắn, đường nét anh tuấn cương nghị, dáng đứng giống như đã tập luyện qua, thẳng tắp kiên cường.
Nghe Trần Uyên giảng giải, tựa hồ đã nhập vai.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Dư Trì nghiêng đầu nhìn cô, để phù hợp với yêu cầu nhân vật, hôm nay cô trang điểm rất tinh xảo, mái tóc xoăn dài, mang hơi thở đến từ quá khứ của phong cách retro Hồng Kông, vẽ một đường đuôi mắt, từng ánh mắt, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra nét quyến rũ từ tận cốt cách, để lại ấn tượng đầu tiên cho người khác chính là cô gái này vừa lương thiện lại vừa hư hỏng, tuyệt đối không phải con gái nhà lành.
Hệt như Từ Viện bước ra từ trong kịch bản.
Trần Uyên giải thích xong thì nói: “Quay thử trước một lần đi.”
Thịnh Li hít sâu một hơn, tuy không phải cảnh hôn cảnh giường chiếu, nhưng cảnh này cũng khá là kích thích.
Đây là cảnh nhiều năm sau khi vụ án oan của Từ Vĩnh Lương được sửa lại, chứng minh Từ Vĩnh Lương vô tội. Trên mạng, báo chí, truyền hình, khắp nơi đều đưa tin về vụ án oan này, nhưng người đã chết từ lâu, mẹ Từ Viện đã trầm cảm mà tự sát, Từ Viện thì mất tích, cả nhà chỉ còn lại bà ngoại tuổi cao sức yếu.
Hôm ấy, Từ Viện mất tích hơn mười hai năm trở về, con ngõ nhỏ rục rịch bị dỡ bỏ, người người đã chuyển đi, bốn bề tịch mịch trống trãi. Khi cô về, bà ngoại không có nhà, những thùng đồ cô gửi về đều được đặt gọn gàng ngăn nắp nơi góc phòng khách.
Ngay lúc cô chuẩn bị rời đi thì gặp phải Trình Nam ở cửa, Trình Nam đứng nguyên tại chỗ đau đáu nhìn cô rất lâu, đầu tiên là trợn tròn mắt, sau đó mắt đỏ hoe. Từ Viện thoáng sững sờ, chẳng mấy chốc cô mỉm cười rồi thong thả ngồi xuống sofa, khoanh chân châm thuốc, mười ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc với lớp sơn đỏ tươi, chậm chầm hút thuốc, nhìn cậu cất lời: “Trình Nam? Không ngờ lớn lên cậu đẹp trai đến vậy.”
Trình Nam kích động đi đến trước mặt cô, chất vấn: “Năm ngoái chị đã gửi đồ về cho bà ngoại rồi, cớ sao chị không về?”
Cô liếc nhìn tờ báo trên bàn, khung tiêu đề chính là “Mười ba năm oan khiên cuối cùng đã sáng tỏ”, sự kiêu ngạo của cậu tan rã, hạ thấp giọng: “Vừa nãy khi đến nghĩa trang tôi nhìn thấy trên mộ của chú và dì có hai bó hoa, người gác mộ nói người đến là một cô gái rất xinh đẹp.”
Vì thế, cậu chạy một mạch như điên trở về, sợ cô lại bốc hơi.
“Cậu vẫn luôn chăm sóc cho ngoại tôi đúng không? Cảm ơn.” Từ Viện phả ra một ngụm khói, bỗng nghĩ tới điều gì, “Khi trước là cậu đi tìm tôi sao?”
Trình Nam nhìn cô không rời: “Tôi vẫn luôn tìm chị.”
Từ Viện à lên một tiếng: “Tôi cứ tưởng là Chu Lạc.”
Thế nên, cô bỏ chạy.
Trong giới giải trí chẳng hiếm gì diễn viên nữ hút thuốc, nhưng Thịnh Li không biết hút thuốc, chỉ đơn thuần cảm thấy hút thuốc có hại cho da. Gần đây cô mới học hút, điệu bộ thành thục, nhưng hút một hồi đột nhiên sặc một ngụm. Mắt cô phiếm hồng, Trần Uyên không hô cắt nên cô cũng không dừng lại mà diễn tiếp.
“Bây giờ cậu làm gì?” Từ Viện nhướn mày hỏi.
“Cảnh sát.” Trình Nam đáp, “Chuyên bắt bọn buôn người, tôi vẫn luôn tìm chị.”
Từ Viện ngây ra rồi bật cười thành tiếng, cười mà nước mắt rưng rưng.
Cô dụi tắt thuốc, đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, “Theo tôi qua đây.”
Trình Nam không biết cô muốn làm gì, vô thức theo cô đi vào phòng, không ngờ, Từ Viện vừa vào phòng đã cởi áo khoác ngoài, tiếp theo là áo len, sau đó nữa là váy, trên người chỉ còn sót lại một bộ đồ bó sát và đôi tất lụa đen.
Trần Uyên: “Được rồi, đợi lát nữa quay thật thì cởi tất luôn, quay tới vị trí đùi thôi, sẽ không lộ nhiều đâu.”
Thịnh Li thở hắt ra một hơi, gật đầu: “Vâng.”
Dư Trì liếc nhìn đôi chân thẳng tắp của Thịnh Li, nghĩ tới tiêu chuẩn của bộ phim này, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không khỏi cau mày, Thịnh Li mặc váy lên, ngẩng đầu nhìn Dư Trì, Dư Trì thản nhiên đi ra ngoài.
Cảnh quay này cần phải thu dọn, sau đó điều chỉnh lại hiện trường thực tế, Trần Uyên ngoái nhìn Thịnh Li: “Đồng chí nam nào tới dạy Thịnh Li cách hút thuốc đi.”
Thịnh Li chớp chớp mắt, ngoảnh đầu nhìn Dư Trì: “Vậy em trai Trình Nam đi.”
“Dư Trì cũng hút thuốc sao?” Có người hỏi
“Có hút.” Dư Trì cất giọng nhạt nhòa, đưa mắt nhìn Thịnh Li, đưa tay về phía cô: “Đưa thuốc của chị cho tôi.”
Thịnh Li nghiêm chỉnh đáp lời: “Ra ngoài hút đi, ở đây ám thuốc ảnh hưởng đến mọi người.”
Thịnh Li cầm hộp thuốc lá nữ đi ra, Dư Trì nheo mắt, nối gót theo sau.
- -----oOo------