"A..." Đinh Tâm Nguyệt vấp chân vào đình nghỉ chân một cái, vốn dĩ sắp té ngã nhưng bị Kỷ Thần Vĩ giữ chặt lại rồi thuận thế ôm cô vào lòng và cúi đầu muốn hôn cô, khiến cô sợ đến mức dùng cả tay chân đá loạn.
Khi miệng của Kỷ Thần Vĩ sắp tiến đến gần mặt cô thì thân thể của cô đột nhiên bị buông lỏng nên lảo đảo về phía sau, nhưng cô cũng không có ngã trên mặt đất, mà bị thứ gì đó chống đỡ rồi từ từ nâng cô đứng lên.
Cô chỉ thấy Kỷ Thần Vĩ đã ngã trên mặt đất nhưng chung quanh không có người nào ngoại trừ cô.
Ngay cả hơi thở cũng trở nên rõ ràng.
Tròng mắt của Đinh Tâm Nguyệt đảo loạn một hồi, rồi đột nhiên cất bước liền chạy, chạy một mạch về phòng, cô trở tay đóng cửa lại. Và dựa người lên cửa, thở dốc từng hơi.
Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì vậy?
Đong đong đong!
Một tiếng đập cửa dồn dập vang lên làm Đinh Tâm Nguyệt sợ đến mức khiến tim nhảy lên thình thịch.
Nhưng sau đó cô lắng nghe, tiếng đập cửa này phát ra từ vị trí rất thấp.
Cô mới chậm rãi kéo cửa ra, là cô bé lúc ban ngày.
Cô bé chợt mở mắt to, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em có thể tiến vào không?"
Đinh Tâm Nguyệt nhìn bốn phía chung quanh, không có ai hết, lúc này mới để nó vào phòng.
Cô bé ở trong phòng dạo qua một vòng, rất tự nhiên ngồi xuống cái ghế nhỏ kia, rồi quay đầu lại nhìn vẻ mặt sợ hãi của Đinh Tâm Nguyệt và gợi lên nụ cười nhạt bên khoé môi: "Chị dâu nhỏ, sao chị nhát gan thế?"
"Em kêu chị là gì?" Nghe cô bé gọi mình như thế, Đinh Tâm Nguyệt muốn quay lưng lại.
"Chị dâu nhỏ, chào chị, em là em họ của Kỷ Hạo Du tên Dương Hoa Hoa, năm nay tám tuổi."
Đôi mắt to trong sáng cùng nụ cười nhàn nhạt ở trên môi kia trông rất đáng yêu.
Đinh Tâm Nguyệt xấu hổ gật gật đầu, "Chào em!"
"Thoạt nhìn trông chị không được vui!" Dương Hoa Hoa ngẩng cái đầu nhỏ, giống như là đang quan sát cô.
Vừa rồi suýt nữa là cô bị ăn sạch mà có thể vui vẻ mới là lạ ấy.
"Em đưa cho chị tờ giấy là có ý gì?"
Cô nói nhiều với một đứa nhóc làm gì, bây giờ cô còn chưa hết kinh hồn đâu.
Dương Hoa Hoa tì người vào bàn, ngước lên đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, cuối cùng đột nhiên nghiêm trang nói: "Quả nhiên rất đẹp, chỉ là lá gan này không đủ lớn."
Dương Hoa Hoa trả lời nhưng không khớp câu hỏi.
"Em..."
"Chị có mỗi một gương mặt đẹp này, cũng không biết tại sao anh em lại thích chị."
"Anh ta chướng mắt tôi? Tôi mới chướng mắt với anh ta đó!" Đinh Tâm Nguyệt không phục nói.
Nếu như là người còn sống còn có thể so đo nhưng hiện
tại người cũng chết rồi, cô so đo làm gì chứ?
Đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, khiến tai của cô bị ngứa ngáy khó chịu thế là cô thuận tay chà xát một cái.
"Hây, anh em thật là ngốc mà, cho nên em miễn cưỡng coi chị là chị dâu của em vậy."
Miễn cưỡng coi cô như chị dâu là có ý gì?
Cô đang chuẩn bị phản bác thì Dương Hoa Hoa đã từ ghế tựa nhảy xuống, nhìn cô cười tươi hớn hở: "Hoan nghênh chị trở thành chị dâu của em, em tin chắc, anh trai của em sẽ rất vui. Về vấn đề chị hỏi thì rất nhanh thôi chị sẽ biết đáp án. Hôm nay cũng không còn sớm, ngày mai em lại đến tìm chị, chúc chị có một giấc mộng đẹp!"
Những chuyện phát sinh trong hai ngày qua khiến Đinh Tâm Nguyệt kinh hãi, bây giờ còn có một đứa nhỏ đến khiến cô không thể hiểu nổi mà.
Cô nằm trên giường nhìn trần nhà nhưng vẫn không ngủ được.
"Ông trời, ông đây là muốn đùa giỡn với con sao?" Đinh Tâm Nguyệt thầm oán trách ở trong lòng.
Rồi thiếp đi trong vô thức.
Ngày hôm sau, đến giữa trưa cô mới ăn cơm nước xong, hiện tại đồ ăn đều được đưa đến tận phòng.
Có người tới nói có bạn của cô tới thăm cô. Lúc cô nhìn thấy là Ngải Mạn Thu thì nước mắt liền tràn mi. Mặc dù mới qua hai ngày ngắn ngủi nhưng cô có cảm giác như qua một thế kỷ. Giờ nhìn thấy người bạn thân thiết nhất của mình thì mọi sự sợ hãi và ấm ức của cô đều tuôn ra.
Ngồi ở trong phòng Kỷ Hạo Du, hốc mắt của Đinh Tâm Nguyệt vẫn đỏ như cũ.
"Tâm Nguyệt, không sao đâu, về sau sẽ tốt thôi." Ngải Mạn Thu an ủi cô.
"Nhưng mà Mạn Thu à, tớ cảm giác đây là mới bắt đầu, tớ thật sự rất hoảng sợ, luôn cảm giác sẽ còn những chuyện hoang đường khác xảy ra."
"Không đâu, cậu lương thiện như vậy mà, trời cao sẽ không đối xử bất công với cậu." Ngải Mạn Thu nắm chặt lấy tay của Đinh Tâm Nguyệt, cẩn thận an ủi và truyền hơi ấm cho cô.
"Mạn Thu, hiện tại chỉ có cậu mới lắng nghe tớ chửi bới."
Editor: Alissa
Cập nhật 27/1/22
Truyện convert hay :
Long Vương Điện