Một khi việc này được làm sáng tỏ thì sẽ không có cách nào để che giấu nó nữa.
Sau khi Tề Cường cùng La Hạnh Hoa tốt nghiệp đại học, tuy hai người ở bên nhau nhưng khởi nghiệp có áp lực rất lớn, đi tìm việc liên tiếp gặp nhiều trắc trở, áp lực về kinh tế càng lớn hơn.
La Hạnh Hoa tìm được công việc giao hàng tại một công ty về đông lạnh, việc của cô ấy chính là đóng gói hàng hóa theo đơn đặt hàng và chất lên xe tải.
Cũng là khi đó có một người tìm đến cô ấy và kêu cổ đưa một thứ đồ vật gì đó tới một địa phương, sẽ có người tới lấy ngay.
Lúc đầu, cổ còn tưởng đó là ma túy hay gì đó nên không dám nhưng người nọ bảo đảm đó không phải là ma túy mà nói đó là một ít thuốc để cứu người, vì là một cái hộp nhỏ được đặt ở bên trong thủy sản đông lạnh nên người ta sẽ không nhìn ra được đó là thứ gì, một lần vận chuyển cô ấy sẽ được 10 nghìn nhân dân tệ.
Khi đó tiền lương một tháng của La Hạnh Hoa chỉ có một nghìn tư tệ, tất nhiên cô ấy động tâm rồi, sau khi thử vài lần cũng không có bị phát hiện cho nên cô ấy liền nhận thêm nhiều, nhận đơn trong nước thậm chí là ở nước ngoài, có khi cô mượn xe đông lạnh của công ty để vận chuyển, còn nói là khách hàng trả lại hàng.
Cổ lấy tiền bịt miệng tài xế rất khá nhưng ông chủ vẫn phát hiện ra, sau đó thì tự mình bỏ tiền ra cùng Tề Cường thành lập công ty.
Lúc ấy, La Hạnh Hoa đã biết thứ mình vận chuyển là nội tạng người nhưng vẫn làm vì vận chuyển thứ đó là 10 nghìn tệ, tính tiền theo từng lần, có khi có đơn gấp thì giá lại khác.
Ngoài ra, cổ còn rành về nghề đông lạnh như thế nên làm cũng không mệt, cứ thế ăn nên làm ra.
Lúc bắt đầu Tề Cường cũng hoảng sợ, nhưng làm được hai năm, đừng nói đến tra xét mà chuyện gì cũng không xảy ra cho nên anh ta liền an tâm, có khi giao hàng thu nhập thấp sẽ hỏi đằng này.
Tôi cùng Tề Sở nghe xong có chút thổn thức, quả nhiên tiền có thể sai khiến ma quỷ, huống chi là người?
Chị Dương cùng những người khác đưa Tề Cường đi, trước khi đi anh ta còn quay đầu lại nhìn tôi:
"A Hạnh và các con có thể hay không.."
Việc âm hồn La Hạnh Hoa bị làm nhục tôi biết nhưng về hai đứa nhỏ, tôi còn chưa quá âm cho nên không biết bọn chúng đang ở nơi nào.
Dù gì trẻ con cũng là vô tội, trước sự khẩn cầu của Tề Cường, tôi gật gật đầu nói:
"Tôi sẽ tìm ra bọn chúng và siêu độ."
Tề Cường cười mà rớt nước mắt lại hướng tôi nói:
"Đây là do chúng tôi tự chuốt lấy nhưng Kỳ Kỳ và Thụy Thụy, bọn nó..."
Về thi thể thì đương nhiên được chị Dương và người khác đưa đi, Tề Cường giao hai đứa còn nói tìm một nơi nào đó an táng cho tốt.
Chị Dương tự nhiên cũng gật đầu đáp ứng nhưng trong lòng lại