Vì để an toàn, phòng kính nhốt Tề Cường đã tăng cường dùng mật khẩu kép.
Chị Dương dùng tốc độ nhanh nhất có thể để ấn mật khẩu, tim tôi như nhảy thót ra ngoài khi nghe thấy tiếng ấn mã khoá tích tích.
Bên trong phòng kính, Tề Cường mỉm cười nhìn tôi, rồi anh ta đột nhiên dùng tay kéo rách, mở cái bụng ra.
Máu tươi theo đó chảy ra, tất cả đồ vật bên trong cũng tuôn xuống.
Anh ta liền dùng một tay vén cái bụng lên giống khi lột da ếch vậy, sau đó moi nội tạng ra ném xuống đất.
Những thứ kia tuôn xuống khi cái bụng bị vén lên, nó chảy xuống đất rồi chậm rãi biến mất không thấy đâu nữa, thật giống như bọt xà phòng rơi xuống đất, bong bóng li ti trong đám bọt chạm đất vỡ đi cũng từ từ biến mất.
Chờ đến khi chị Dương mở xong cánh cửa thì máu tươi đã bắn lên tung toé khắp bốn mặt kính nhưng Tề Cường lúc này vẫn chưa tắt thở, ngược lại còn nhìn tôi cười và nói: "Cảm ơn cô."
"Vừa rồi anh đã nhìn thấy cái gì?" Tôi đứng ở bên người anh ta, mặc kệ máu tươi đang bắn ra, trầm giọng nói: "Là do tôi đến đưa theo thứ gì đó tới mới khiến anh muốn tự sát, đúng không? Anh rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì?"
"Thực xin lỗi." Tề Cường cong lên khoé miệng cười, sau đó anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng mà mình đã mở ra, trên mặt hiện lên tia đau khổ: "Hoá ra bị lột bụng là như vầy."
"Anh đã nhìn thấy cái gì?" Tôi duỗi tay kéo lấy cổ áo của anh ta.
Nhưng một cái kéo đã làm cho hai mắt của anh ta rơi xuống, rơi xuống cánh tay của tôi rồi lăn xuống sàn nhà.
Tề Sở vội vàng ôm lấy tôi, nhìn chị Dương nói: "Niêm phong, khoá, kiểm tra, giám sát."
Toàn thân tôi phát run lên nhìn từng thứ nội tạng của Tề Cường như bọt chậm rãi biến mất, tôi nhìn Tề Sở: "Anh ta chết là do tôi dẫn thứ gì đó đến.
Là do tôi đưa vào đây!"
Chị Dương nói căn bản không có cách nào vào đây được, chị ấy vô cùng tự tin.
Tôi căn bản không biết được người kia giới thiệu Tề Cường cho tôi là với mục đích gì.
Nhưng bây giờ tôi đã biết rồi, người kia chính là muốn Tề Cường chết ở trước mặt tôi.
Gì mà Kỳ Kỳ sốt ruột cũng chỉ là muốn dẫn tôi đến đây xem thôi, sau đó để tôi tận mắt chứng kiến cảnh Tề Cường đi tìm cái chết.
"Vân Thanh! Vân Thanh!" Tề Sở ôm tôi hét lớn, nói: "Việc này cũng không thể trách cô, không trách cô."
Cảnh máu me văng tung tóe này quá có lực đánh vào tôi, tuy cái này không thể so với việc Tần Mạc ăn thịt gặm xương người nhưng việc xảy ra đột ngột này là bởi vì tôi mà ra.
Nếu tôi không tới đây thì Tề Cường vẫn còn ngồi ngốc tại đây, chờ Mặc Dật tìm được nguyên nhân hoặc người của Tề Sở giải quyết thì anh ta đã không sao, anh ta vẫn sống, ít nhất là không chết thảm như bây giờ.
Tề Sở vẫn đang gọi tên tôi nhưng tôi vẫn chết trân, sau đó tôi mới