Chị Dương không hỗ là người có chuyên môn trong những vụ như thế này, chỉ dăm ba câu đã đưa ra điểm mấu chốt.
Tôi với Tề Sở lập tức không dám tùy tiện phán đoán, đặc biệt là tôi, cũng không dễ dàng đoán được.
Nếu không phải tôi bị tâm lý ảnh hưởng chạy đến đây thăm Tề Cường thì có lẽ anh ta cũng không chết.
"Cô đừng suy nghĩ loạn.
" Chị Dương là điều tra viên tội phạm cho nên liếc mắt một cái liền biết tôi suy nghĩ gì: "Muốn giết Tề Cường có rất nhiều cách, giữ lại anh ta chẳng qua là muốn câu cô.
Mượn cô dẫn tới giết Tề Cường chính là muốn phá phòng tuyến của cô.
Cho nên! "
"Cho nên trong vụ án này, cô mới chính là điểm quan trọng nhất.
" Tề Sở lập tức an ủi tôi, trầm giọng nói: "Có lẽ cô chính là mấu chốt để phá án này, nếu không tại sao lại kéo cô vào vụ này, còn muốn đả kích, phá hủy phòng tuyến về tâm lý của cô.
"
Nhưng làm thế với tôi thì có lợi ích gì? Chẳng lẽ mượn tôi để đả kích Mặc Dật?
Hiện tại, tôi hoàn toàn không dám phán đoán, vội vàng đem ý tưởng này ném ra sau đầu.
Nhưng nếu đã bước vào rồi thì đi bước nào tính bước náy vậy.
Tôi cố gắng tự an ủi chính mình về việc của Tề Cường, bên kia chị Dương đã rút khí trong phòng kính ra và thay đồ bảo hộ đi vào.
Loại chuyện này tôi với Tề Sở đều không biết cho nên liền tới nhà ăn chờ, ước tính có rất nhiều người thức đêm ở đây, nhà ăn cũng vì thế mà mở cửa 24/24.
Không cần đầu bếp, Tề Sở liền xuống bếp nấu hai bát mì thịt có chân giò hun khói, bỏ thêm nửa quả cà chua tươi, lại thêm cái trứng, nước canh chính là nước luộc thịt, trông anh ta làm bếp vô cùng nhanh nhẹn.
Một đêm lộn xộn làm dạ dày có chút nóng, vốn tôi không có ý muốn ăn nhưng nhìn thấy cà chua đỏ tươi, trứng gà vàng ươm, lát chân giò hun khói hồng nhạt xen lẫn màu trắng sợi mì, điểm xuyến chút hành lá xanh biếc, nó thật sự làm người ta phải chảy nước miếng mà.
Tôi húp một thìa canh, hương vị thanh và đậm đà, lập tức tôi liền có cảm giác thèm ăn, liền cầm đũa lên và ăn.
"Ăn nhiều một chút!" Tề Sở thấy tôi ăn nhanh liền duỗi tay gắp mấy lát chân giò hun khói trong bát anh ta sang cho tôi, rồi nặng nề thở dài, nói: "Trong bụng cô! "
Tôi nghe thấy tiếng đũa nhưng không nghe thấy anh ta nói tiếp.
Cứ thế, hai người trầm mặc đem bát mì ăn xong, tôi húp sạch nước canh không chừa lại, lúc này, chị Dương vội vàng chạy tới nhìn chúng tôi nói: "Có phát hiện.
"
Chúng tôi lại trở lại phòng kính, vẫn như cũ bịt kín gió, cửa thông gió đều bị đóng lại.
Chị Dương trực tiếp đưa chúng tôi đứng chính diện với thi thể của Tề Cường và chỉ và thi thể, nói: "Anh ta moi nội tạng ra là hành động mà chúng ta thấy rành rành nhưng nội tạng bên trong đều biến mất