Âm Hôn Khó Chia Lìa

112: Ăn Thai Quỷ


trước sau


Vì có quá nhiều chuyện xảy tới cho nên tôi cũng không nghĩ kỹ lại việc này.
"Ừ." Anh ta tiến lại gần tôi một chút nữa và nói với giọng trầm: "Tôi nghĩ rằng chỉ cần gã chết tôi sẽ biến thành gã, không ngờ gã lại chạy thoát được, tôi không đuổi kịp.

Nhưng hiện tại tôi có biện pháp trở thành gã!"
Anh ta vừa nói vừa nhìn gắt gao vào bụng nhỏ của tôi, rồi cười haha nói tiếp: "Tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ dự phòng cho bản thân, nhưng chúng nó đều không liền thành khối, tôi liều mạng gom lại chắp vá nhưng vẫn không khép lại."
Mắt thấy anh ta bước từng bước một càng nhanh nên tôi liền cười, nói: "Tôi biết có biện pháp làm cho cơ thể khép lại, Lục Tư Tề cũng làm như vậy cho nên hãy để tôi giúp anh nha."
Anh ta này là một thằng điên, còn không phải người lại chẳng phải quỷ, cũng không rõ là thứ gì, anh ta có thể ngăn không để Mặc Dật vào được thì với bản lĩnh này của tôi ở trước mặt anh ta mà nói còn không bằng gãi ngứa.
"Không cần." Anh ta đột nhiên nghiêng đầu nhìn, vừa cho tay vào túi quần lấy ra một con dao mổ, rồi nhìn tôi nhẹ giọng nói: "Cô đừng sợ, kỹ thuật dùng dao của tôi rất tốt.

Xuống dao rất nhanh, chờ tôi lấy thai quỷ trong bụng cô ra xong thì cô vẫn chưa có cảm giác gì đâu, những tế bào trên người cũng không kịp phản ứng, tôi có thể làm cho chúng sinh trưởng trở lại ngay thôi, cô không phải đã nhìn qua La Hạnh Hoa và những người khác rồi sao?"
Anh ta vô cùng đắc ý mà nói: "Sau khi tôi lấy nội tạng, cô ta vẫn còn có thể tự ôm con mình tiến vào tủ đông ngồi đó! Vốn dĩ tôi muốn để bọn họ chờ Tề Cường về rồi để anh ta tận mắt chứng kiến bọn họ bò vào nhưng hai đứa nhỏ kia cầm cự không được lâu.


Thế nên, giờ tôi chỉ lấy thai quỷ, sẽ không làm cô bị thương.

Đến lúc đó tôi thật sự biến thành Lục Tư Tề, chúng ta có thể sống cùng nhau thật tốt trong căn nhà này, tôi sẽ đối tốt với cô hơn Lục Tư Tề.

Tôi biết làm cơm nhưng gã thì không, tôi còn làm được rất nhiều thứ khác nữa và sau này hai chúng ta sẽ có con của mình."
"Anh muốn lấy thai quỷ làm cái gì?" Tôi vội duỗi tay che lại bụng nhỏ.
Tuy tôi vẫn luôn muốn bỏ đi cái thai quỷ này nhưng lúc này đột nhiên phải bị thứ quái vật mổ lấy ra thì lại không muốn.
Có lẽ là bởi vì tình cảm của tôi đối với Mặc Dật đã thay đổi, cũng có lẽ do tôi được thai quỷ cứu nhiều lần, hay vì nó chính là cốt nhục của tôi, tóm lại vẫn có chút tình cảm.
Dao mổ trong tay anh ta ở dưới ánh đèn phát ra ánh sáng, dường như anh ta có chút kích động nên ánh đèn theo đó cũng liên tục nhấp nháy.
Tôi lui từ từ về phía sau, đến khi tới cửa phòng ngủ, tôi liền nắm cây gậy trong tay thọc về phía anh ta.
Thứ như anh ta không có dấu hiệu của sự sống, cũng không biết đau, vì thế tôi chỉ có thể xuống tay với cơ quan nội tạng mà anh ta coi trọng nhất.
Gậy gỗ trong tay tôi thọc qua cảm giác trúng cái gì rồi nên liền dùng sức nhấn mạnh, sau đó quay người trốn vào phòng ngủ, khoá lại cửa phòng.
Tôi cầm theo gậy đi đến bên cửa số, muốn mở cửa, dù đây là ở tầng 26 nhưng chỉ cần mở được cửa sổ thì Mặc Dật có thể vào.
Không ngờ tới là cửa sổ kia bị khoá chết, tôi làm thế nào đều không mở ra được, vì vậy tôi dùng gậy đập mạnh vào cửa kính.
Đang đập thì nghe thấy tiếng của thứ quái vật kia ở bên cạnh nói với giọng bất đắc dĩ: "Vị đại lão Minh giới của cô không vào được đâu, cho nên cô chắc chắn cũng mở không ra."
Tôi giật mình xoay đầu lại nhìn anh ta, lại thấy anh ta đang ngồi ở mép giường, thấy vậy tôi ngừng đập của thu lại gậy gỗ và cẩn thận sắp xếp lời nói để chuẩn bị thương lượng với anh ta.
"Tôi chỉ là cảm giác thai quỷ trong bụng

cô sinh trưởng rất tốt, có người nói cho tôi biết, chỉ cần ăn thai quỷ của cô thì tôi có thể biến người thật, vả lại cô cũng không muốn thai quỷ kia mà, cho nên tôi liền tìm cô." Cái thứ quái vật kia nói xong, tôi thấy cái bụng với những thớ thịt của anh ta lại dịch chuyển ghép lại như trò chơi ghép hình.
Sau đó tôi lại nắm chặt gậy gỗ lại đập thật mạnh vào cửa kính thêm vài lần, lúc này phát hiện nhà có điểm kỳ lạ, thủy tinh đập như thế mà không vỡ được, có lẽ là do thứ quái vật này động tay chân vào.
Anh ta hình như rất thích nhìn tôi giãy giụa như thế này nên tôi không đập cửa nữa mà nhìn thẳng vào anh ta, nói: "Là ai nói với anh như thế?"

"Hiện tại không thể nói cho cô biết." Anh ta cười ha hả, có vẻ rất vui: "Chờ cô ở bên tôi, rồi tôi sẽ nói cho cô biết."
"Anh biết Lục Tư Tề chết, biết tôi quen đại lão của Minh giới thế cũng biết tôi quen biết với Thiên Sơn Phủ cùng người của Cục Cảnh Sát nhỉ, cứ cho rằng sau khi anh ăn thai quỷ thì thành công biến thành Lục Tư Tề nhưng sau này anh có thể sống những ngày bình thường được à? Anh không biết là ngay cả Lục Tư Tề cũng phải trốn đi sao?" Tôi vội vàng khuyên.
Thứ quái vật đó nghe xong trong ánh mắt loé lên, đôi mắt giống Tề Cường đó liền trở nên cuồng loạn, hướng tôi hét lớn: "Tôi mặc kệ! Tôi nhất định phải biến thành người, tôi mặc kệ!"
Nói rồi anh ta liền nắm dao mổ vọt qua chỗ tôi, lạnh lùng nói: "Nếu không thể sống cùng nhau vậy tôi đây không cần làm việc này thêm rắc rối."
Má ơi, đây là phản tác dụng à.
Tôi quay người lại và cố chạy về phía cửa nhưng mở hoài vẫn không mở được.
Dường như mọi thứ trong phòng đều bị thứ quái vật này khống chế.
Tôi đang muốn xoay người đi lại thấy tầm rèm đột nhiên hướng bay tới và quấn chặt lấy tôi.
"Không cần sợ.

Không cần sợ..." Thứ quái vật một tay nắm dao mổ, một tay nắm một cây kim tiêm, nói: "Tôi rất thích cô."
Nhưng sau đó, anh ta lại nói lại: "Có vẻ như là Lục Tư Tề thích cô, cho nên anh ta luôn lấy cớ mẹ mình không đồng ý để không kết hôn với cô, anh ta vẫn luôn kéo dài như thế.

Cho nên, tôi chuẩn bị cho cô ít thuốc tê nhé, sẽ không làm cô chết đau đớn như Lưu Minh."
Mắt thấy ống tiêm to muốn đâm vào mình, tấm rèm quấn trên người cũng càng chặt thì tôi liền hét lên theo bản năng.

Nhưng qua một lúc sau tôi vẫn không cảm nhận có thứ gì đâm vào mình, mà sau đó cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Mặc Dật dùng một tay kéo tôi dậy, giễu cợt nhìn chằm chằm vào tôi, nói: "Phòng của chính mình mà như thế? Hả?"
Tôi còn chưa hết kinh hoàng, thở mạnh phì phò mấy hơi.
Sau đó nhìn qua thì thấy từng thớ thịt trên người thứ quái vật kia rớt xuống, anh ta cũng tỏ ra kỳ quái nhìn Mặc Dật: "Tôi với căn phòng là một thể thống nhất, anh không thể vào được, anh vào bằng cách nào?"
"Theo đường nước..." Mặc Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta, rồi trầm giọng nói: "Tại sao ngươi có ký ức của Lục Tư Tề?"
Editor: Alissa.

-- TRÙMTRUYỆN .m e --
Cập nhật 24/12/21
Chúc mọi người giáng sinh an lành, tuần sau mình rảnh sẽ chạy chương đều đều, từ đây tới Tết Âm Lịch luôn nhé..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện