Ý chị ấy chính là biết mối quan hệ giữa tôi và Lục Tư Tề, nghe vậy, tôi liền quay sang nhìn người bên cạnh thì thấy mặt của Mặc Dật lại không tốt nữa rồi, cho nên tôi vội vội vàng vàng nói với chị Dương: "Trong đóng đồ kia có nội tạng của Lục Tư Tề, chị tìm giúp tôi nha?"
Chị Dương sửng sốt nhưng nháy mắt liền hiểu ra là chuyện gì nên hướng tôi gật gật đầu, nói: "Chúng tôi sẽ kiểm tra đối chiếu, đợi sau khi tìm được rồi sẽ gọi điện thông báo cho cô sau nhé? Mà chúng tôi giao trực tiếp cho cô à? Hay đưa cho sư thúc tổ! "
Chị ấy đang nói tới đây thì nghe thấy tiếng khịt mũi hừ lạnh một cái đến từ phía Mặc Dật.
Chị Dương cùng tôi không biết như thế là sao, thật sự có chút không biết phải làm sao với y mà.
"Chị cứ gọi em là Tề Sở đi.
" Tề Sở đang uống nước thì quay đầu qua nói: "Ở bên ngoài đừng câu nệ(*) như vậy, Vân Thanh gọi chị là chị Dương mà chị lại gọi em là sư thúc tổ, nghe thực khó xử.
"
(*)Ngại ngùng, giữ kẽ, xử lý thiếu linh hoạt, cứ rập khuôn theo cái đã định sẵn.
Trên mặt chị Dương liền lộ ra tia hoảng loạn, không dám nói ra lời nào nữa
Tôi liếc mắt nhìn Mặc Dật một cái, y đây là ghét bỏ Tề Sở chiếm vai vế cao hơn tôi cũng thuận thế cao hơn y ư.
"Tìm được rồi thì gửi trực tiếp cho em.
" Tôi nhìn chị Dương nháy mắt.
Toàn bộ tầng lầu này đều đã được phong toả, chúng tôi cũng không có thời gian ở lại đây lâu.
Mặc Dật liền đưa tôi rời đi.
Xe của Tề Sở đã được người của chị Dương lái tới, sau khi chúng tôi lên xe xong, Tề Sở mới nói với tôi: "Cô cho rằng nội tạng của anh ta có vấn đề à?"
"Không phải tất cả nội tạng đều có ký ức.
" Tôi nhìn Mặc Dật vì sợ y không vui.
Thấy vẻ mặt của y không thay đổi mà chỉ duỗi tay vỗ về bụng nhỏ của tôi, còn cong lên nụ cười nơi khoé miệng, thấy thế tôi mới nói tiếp: "Tôi nghĩ tim có khả năng lưu giữ ký ức, nhưng nghe anh ta nói không phải chỉ thay mỗi tim không.
Hơn nữa, cứ cho đổi là tim đi nhưng không có khả năng anh ta dễ nhớ ra như vậy?"
"Em hoài nghi cái gì?" Mặc Dật ngẩng đầu nhìn tôi, trầm giọng nói: "Em cho rằng Lục Tư Tề không phải người?"
Chỉ là chút suy nghĩ nhỏ vậy mà đã bị Mặc Dật vạch trần, tôi chỉ đành gật đầu.
Không phải tất cả các cơ quan của con người đều có thể lưu giữ ký ức, như chúng ta vậy.
Nghe đến đây người ở trên xe đều trầm mặc đi, khí áp của Mặc Dật lại quá lớn.
Tề Sở không chịu nổi bầu không khí này nên cùng tôi nói chuyện.
Trên đường chúng tôi nói rõ vụ việc giết người lấy nội tạng đã biết ai là hung thủ, tiếp theo sẽ có thể tra ra đường dây buôn bán nội tạng kia để chặt đứt, tìm ra người chết lại dễ vì tên quái vật đó lấy mỗi người một thứ gì đấy cho nên chỉ cần xét nghiệm là ra.
Vấn đề lớn nhất ở đây là giờ chúng tôi đều biết thứ quái vật sai khiến Tề Cường tới tìm tôi.
Nhưng chưa biết ai là người đã nói với tên đó rằng chỉ cần ăn thai quỷ thì có thể biến thành người?
Với lại, sau cái tên đó có thể lấy được số điện thoại của Lục Tư Tề để dùng và làm như thế nào mà tên đó có thể hợp nhất với căn phòng kia.
Lúc tôi với Tề Sở cùng phân tích vấn đề này, cả hai đều nhìn chăm chăm vào Mặc Dật, dù gì thì y cũng là một đại