Người bảo đào mộ này cho bố vợ của trưởng thôn chắc là ông ta, trách không được vị Tần địa sư này khi ăn cơm lại bắt chuyện với tôi.
Đoàn chừng là ông ta biết việc này do mình mà ra.
Trưởng thôn với vợ của ông ấy muốn làm đứa con có hiếu nên cũng không rảnh để ý tới tôi, thế là dặn dò mấy câu, bảo có chuyện gì thì phải giúp đỡ, rồi khóc lóc đi đốt tiền giấy.
Tôi đeo ba lô, nhìn một đám xà quấn vào nhau như thế liền không dám đến gần.
Nếu là chuyện quỷ quái thì tôi đã có thai quỷ hộ thể, lại có một Mặc Dật lợi hại cho nên không sợ.
Nhưng này là rắn đó, phần lớn con gái trời sinh đã sợ nó, huống chi đám rắn này còn dày đặc tạo thành một quả cầu rắn như thế này.
Trong đám người chúng tôi thì bà cốt là người ra sức nhất, bà cầm một cái ống trúc, quơ chân múa tay đi tới cạnh mộ và vẩy nước trong ống trúc xuống mộ.
Nước vẩy vào mộ liền bốc lên một mùi nồng đậm khó ngửi còn có mùi rượu hùng hoàng.
Nhưng bà cốt nhảy cả buổi trời, nước ở trong ống trúc vẩy ra đã nhanh cạn đi mà quả cầu rắn vẫn không có động tĩnh gì khác.
Những người khác bao gồm cả tôi không có động thái gì, lúc này anh vợ của trưởng thôn mới bắt đầu nóng nảy, nhưng ông ta vẫn không để ý đến tôi mà bước qua chỗ vị hoà thượng chân trần cầu xin.
Tôi lấy ít hạt dưa ra cắn, nếu không làm thế thì khi nhìn một ổ rắn thế này tôi thật sự sẽ khẩn trương chết mất.
Vị hoà thượng nọ chỉ lắc đầu, lẳng lặng nhìn anh rể của trưởng thôn, không nói cũng không tiến lên giúp.
Anh rể của trưởng thôn lại càng nỏng nảy chỉ đành xin đạo cô cùng mễ bà, không biết ông ta nói gì mà sau đó mễ bà kia thật sự đã tiến lên.
Đa số mễ bà chỉ chuyên hỏi chuyện chứ không tự xử lý việc thế này, mễ bà này thì lại xông xáo tiến lên rải rạo xuống cạnh mộ.
Lạ là, tôi thấy gạo không rơi thẳng xuống đất mà từng hạt một dựng thẳng cắm vào phần đất đã đào lên, dường như còn chuyển sang màu đen.
Nhìn đến đây tôi có chút thích thú, mễ bà lại duỗi tay lấy một quả trứng gà chôn dưới gạo ra và quơ quơ mấy cái, sau đó trứng gà rơi xuống đất, bên trong trứng chảy ra toàn bộ nước màu đen, bốc lên mùi thối nồng nặc.
Sắc mặt của mễ bà theo đó mà tối sầm xuống, bà vẫy tay với anh rể của trưởng thôn rồi cầm theo gạo rời đi.
Đạo cô với đạo sĩ cũng nhìn nhìn, không nói hai lời cũng rời đi theo.
Chỉ còn lại mỗi tôi, bà cốt và vị hoà thượng chân trần kia.
Tôi với bà cốt ở lại, bâng khuâng không biết mễ bà nói gì với anh rể của trưởng thôn nữa.
Một lúc sau, anh em vợ chồng của trưởng thôn cũng đi, có điều vị hoà thượng này không đi thế, chắc là một đại lão đây.
Tần địa sư có chút sốt ruột, ông ta thấy tôi không nhúc nhích nên bắt chuyện: "Con là cháu gái của Vân bà bà à? Bà ngoại con xem hương rất lợi hại đó, con có muốn xem thử không?"
Ông ta vừa nói tới đây thì thấy trưởng thôn đã vội đi lại đây, nói với tôi: "Vân Thanh à, con giúp một chút đi, dời không được sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất.
"
Ông ấy có nói đùa