Ông cụ Vệ nghĩ phải vượng tử vượng tôn(*) nên muốn sinh đứa bé ra, Vệ Kiến Quốc cũng không có ý kiến nhưng mấy bà vợ nhà họ Vệ không đồng ý, dù sau cũng là người ngoài sinh, vai vế loạn cả lên, rồi sinh ra ai sẽ nuôi dưỡng?
(*)Có đông con cháu.
Sau đó, trong một đêm nọ, ba bà vợ lẻn vào tầng hầm ngầm, đem một người còn sống sờ sờ đánh cho đến chết.
Người đã chết rồi nhưng xử lý thi thể vốn là phiền toái, Vệ Kiến Quốc muốn trực tiếp lấp tầng hầm ngầm, coi như chôn vùi toàn bộ chuyện này.
Nhưng Vệ Phi Hổ không biết từ đâu nghe được tin tức, nói là có thể dùng thế hệ con cháu, đem mẹ con một xác đè ở dưới phần mộ tổ tiên thì có thể đổi vận nhưng mà phải đem toàn bộ xương cốt của nữ sinh kia đánh gãy để chế thành thương xà(*), hoặc là trong quan tài có rắn thì con cháu mới sinh ra vương nên anh ta còn cố ý tìm mấy quả trứng chôn trong thi thể.
(*)Hương dụ rắn.
Khi đó ông cụ Vệ còn sống mà thi thể không tiện để lâu trong tầng hầm, Vệ Phi Báo không biết thế nào liền sinh ra lòng tàn nhẫn, nói mình muốn có được vận lớn nên liền đem ông nội bịt kín trong quan tài đến chết.
Chuyện này người nhà họ Vệ đều biết, còn trưởng thôn chỉ biết bọn họ nhốt một cô gái, cụ thể thế nào thì không biết, càng không biết ông cụ Vệ là bị lừa chết.
Lúc ấy phần mộ của ông cụ Vệ sớm đã được coi trọng, sau khi chết liền thu xếp! đều là người nhà làm, thi thể kia cứ như vậy mang theo trứng rắn bị niêm phong ở trong quan tài.
Mãi cho đến gần đây, mộ phần đột nhiên bị sụp, cần phải di dời, mới phát hiện ra rắn ở bên trong đã nhiều đến như vậy.
Tôi nói trách không được phần mộ biến thành tổ rắn mà người nhà họ Vệ lại không kinh hoảng, chỉ tìm từng đợt người tới đây xem mộ, hoá ra là đã sớm biết trong quan tài sẽ có rắn.
Vệ Phi Hổ nói xong, cả người đều như mất hết sức lực, ngay cả nỗi sợ hãi ban đầu cũng không thấy liền ngồi liệt trên mặt đất, thì thào nói: "Tôi đã từng khuyên cha, bảo cha thả người đi, cũng từng khuyên anh trai, nhưng bọn tôi là người một nhà mà, thả ra bị kiện phải ngồi tù, cho nên sau đó! "
Tôi nghe xong trong lòng không khỏi chùng xuống, Mặc Dật liền duỗi tay ôm tôi, nhìn trưởng thôn nói: "Những người khác đâu?"
"Dời mộ thì dời nhưng hai đứa nhỏ cũng phải đi học cho nên mẹ chúng dẫn chúng đi tới giờ chưa thấy trở về.
" Trưởng thôn cũng có chút gấp gáp, kéo Vệ Phi Hổ bảo anh ta gọi điện thử xem, bảo chăm sóc hai đứa nhỏ.
Về phần hai bà vợ kia, ông ta cũng chưa đề cập đến.
Quảng Tế nặng nề niệm phật, tôi ngẩng đầu nhìn Mặc Dật, y trầm giọng nói: "Có một số việc, xảy ra rồi sẽ không thể cứu vãn.
"
Tôi rất đồng tình, nếu Vệ Kiến Quốc không động lòng ham muốn nữ sắc, lôi kéo nữ sinh kia về; nếu không có sau khi hiếp người ta còn sợ bị kiện cáo mà đem người giam cầm; hoặc là Vệ Phi Báo cùng Vệ Phi Hổ không giúp cha mình che giấu tội ác, càng không bị kéo vào ao nước bẩn đó thì có lẽ cái nhà này, nhìn qua sẽ giống bên ngoài, hào nhoáng rực rỡ, hạnh phúc!
Đôi lúc tự nhận là một sự che giấu thiện chí nhưng cuối cùng sẽ chỉ làm tội ác nảy sinh.
Vệ Phi Hổ cuối cùng vẫn là nhớ con mình nên gọi điện thoại, sau đó khóc rống lên.
Trưởng thôn cũng sửng sốt, sau đó nhìn chúng tôi nói: "Hai đứa cháu dâu không thấy nữa, còn đứa nhỏ đang được giữ ở trường mà chưa ai đến đón.
"
Loại chuyện này chúng tôi không quản, nên Mặc Dật bảo Quảng Tế dẫn y