Bà nói xong lại đau lòng nhìn chằm chằm Tề Sở cười nhạo: "Tiền cậu nhiều vậy cho tôi đi? Cho bọn họ làm gì, nên bảo bọn họ trả lại đưa cho tôi coi như tính tiền viện phí, cậu cho bọn họ nhiều thế.
"
Trên mặt đã không còn chỗ nào lành lặng vậy mà cứ như cũ vẫn tham tiền tài, tôi cùng Tề Sở đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, xương sườn bà ta đều bị gãy, có nên lôi đi bệnh viện không?
Tề Sở chớp mắt trở lại một cái rồi lôi kéo bà ta lên xe: "Con trai con gái bà đâu?"
Không phải nói có ba gái một trai sao? Sao không thấy đứa nào vậy?
"Có tiền đồ lớn, đều ở trong thành phố.
" Hà Thúy Miêu cười hắc hắc nói, nằm sấp trên xe nói với chúng tôi: "Nhưng tôi không có tiền, hai người đưa tôi đi mua chút thuốc là được, nằm viện đều là lãng phí tiền bạc, mà hiện tại bệnh viện chỉ biết làm kiểm tra thôi!"
Tề Sở ừ một tiếng nhưng lại lại trực tiếp lái xe đến bệnh viện, sau đó đưa bà đẩy vào phòng cấp cứu, rồi nhét cho y tá ít tiền: "Đây là viện phí.
"
Nói xong liền kéo tôi đi ra ngoài, Hà Thúy Miêu ở phía sau la lớn: "Tiền có nhiều thì cho tôi này, làm cái quái vậy hả!"
"Hôm nay làm sao vậy?" Tôi đi theo Tề Sở ra bên ngoài, nhìn anh ta nói: "Nhặt được tiền à? Hay vẫn là! "
Cách tiêu tiền này làm tôi nhớ tới việc phất nhanh của Lục Tư Tề, mấy ngày nay Tề Sở dẫn tôi ra ngoài đều tiêu tiền mặt như kiểu nước chảy vậy.
"Chỉ là nghĩ tới một người.
" Tề Sở hướng tôi mím môi, trầm giọng nói: "Loại người như bà ấy sẽ không tiêu tiền cho bản thân, người ngoài coi bà ấy là một người ác, kỳ thật sâu bên trong có mấy ai là thấu hiểu được? Con người mà, mặc bộ quần áo, khoác lên lớp da bên ngoài, thế là khó nhìn thấu nhất.
"
Lời nói này đột nhiên khảm vào lòng tôi, Tề Sở cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa cho nên trêu ghẹo tôi nói: "Cô với đại lão nhà cô dạo gần đây phát triển rất tốt hả? Anh ta bận quá nhiều việc mà còn cố ý kêu tôi đến đón cô, chắc là rất lo lắng cho cô.
"
Nghe đến lời này, không hiểu sao tôi có chút chua xót, rồi tôi kể lại việc hôm nay cho anh ta nghe, anh ta ở một bên vừa xúc động vừa chen vào mấy câu.
Nghe xong Tề Sở liền mắng to súc sinh, tôi cũng không biết trong hai năm bị nhốt không thấy ánh mặt trời ấy thì người nữ sinh đã bị tra tấn thành bộ dạng gì nữa, chắc rằng sẽ chẳng ai thấu hiểu hết nỗi tuyệt vọng đó đâu.
Tôi hít vào một hơi nặng nề nhìn Tề Sở nói: "Mộ phần nhà anh ta qua sáu năm vẫn không bị sụp vậy mà gần đây không có mưa gió hay thiên tai gì nhưng đột ngột sụp, còn vừa vặn sau việc của Tề Cường, hơn nữa tôi nghe Vệ Phi Hổ nói thế thì tôi luôn có cảm giác những việc này có liên quan tới Lục Linh.
"
Thấy anh ta nhìn lại, tôi liền xấu hổ nói: "Anh nhờ quan hệ tìm một số người để giúp tôi tra chút chuyện nhé, là tra xem vị đại sư thu gom thi thể kia là ai.
Vệ Phi Hổ nói có thể hỏi tài xế, hoặc tra từ số điện thoại di động của anh trai anh ta, anh giúp tôi theo dõi một chút.
"
Cái này thật sự không còn biện pháp nào cho nên chỉ có thể làm phiền Tề Sở, xem ra tôi phải tự mình mở rộng quan hệ mới được, nếu không có việc gì đều phải tìm Tề Sở hỗ trợ.
"Hai chúng ta là quan hệ gì chứ, tất nhiên là được rồi!" Tề Sở như anh em tốt vỗ vỗ lên bả vai của tôi.
Anh ta chỉ vỗ một cái liền rụt tay về còn