Vốn tưởng rằng trong quan tài sẽ là thi thể của Hà Thúy Miêu, lại không ngờ cúi đầu nhìn lại thấy đó là một khối thi thể được che bằng chăn thọ.
Tề Sở liếc nhìn tôi một cái, tôi đưa cho anh ta một nén hương, hai người mỗi người cầm một cây để ở hai bên rồi đồng thời dùng lực nhấc lên.
Lại phát hiện phía dưới chăn thọ là một bộ xương khô, cái này đột nhiên lộ ra làm mắt tôi bị đau nên tôi cuống quýt xoay người.
Tôi hít thở nặng nề, rồi cùng Tề Sở ở trong phòng kiểm tra qua tất cả các nơi, cũng không có phát hiện Hà Thúy Miêu, cũng không có người ngoài.
Bộ xương khô kia hoá thành vô cùng sạch, rõ ràng đây là người đã chết qua vài năm nên căn bản không phải là Hà Thúy Miêu.
Chúng tôi tìm một vòng cũng không tìm được Hà Thúy Miêu, mà hương kia vẫn chưa cháy đến đáy, xem ra người bố trí linh đường này sắp xếp dựa vào thời gian chúng tôi đến, có thể nói là đã tính toán tốt thời gian rồi, chúng tôi đây là giẫm phải bẫy rồi.
Tôi từ cửa sân đi ra ngoài, Tề Sở đóng cửa lại xong lại như cũ là trèo tường để ra, ánh mắt anh ta loé lên nhìn tôi nói: "Chuyện này dính dáng càng sâu.
""Tìm người hỏi thử một chút đi.
" Trong lòng tôi giống như có tảng đá đè nặng lên, tôi làm bộ lại gõ cửa nhà Hà Thúy Miêu, còn lớn tiếng gọi.
Khi cổ họng tôi sắp khô thì cuối cùng cũng có một ông cụ đi ngang qua, nhìn thấy chúng tôi gọi cửa nên hướng về phía chúng tôi nói: "Không có ở nhà hả!"Tề Sở thấy thế, vội vàng tiến lên dâng thuốc lá mà hỏi chuyện.
Thế mới biết ba đứa con gái và một đứa con trai của Hà Thúy Miêu đều ở trong thành phố, nghe nói kiếm sống cũng không tồi, đều là có phòng có xe, nhưng quanh năm suốt tháng cũng không có trở về đây, vẫn là do người cùng thôn ở bên ngoài nhìn thấy, mới biết nhà người ta thật sự có tiền, hỏi mấy đứa nó vì sao lại không quay về thì chúng cũng không trả lời.
Tôi vội hỏi có cách nào liên lạc với họ không, còn cố tình đề cập đến lần Hà Thuý Miêu bị đánh gãy xương, việc này thì người trong thôn khẳng định là biết.
Phần lớn các cụ già có tâm địa tốt, nếu có thể đáp lời thì chắc chắn cũng là một người thích quản chuyện, nên ông cụ nói có thể hỏi giúp chúng tôi, Tề Sở còn cố ý để lại số điện thoại.
Chờ ông cụ vừa đi, Tề Sở lập tức gọi điện thoại cho chị Dương, để chị ấy đến nghiệm thi, tốt nhất là dẫn thêm nhiều người đến.
"Hà Thúy Miêu đi đâu rồi?" Tôi ngồi ở ven đường,