Chị Dương cho biết, thời thơ ấu của anh ta trải qua rất nhiều chuyện, chỉ vì đôi mắt của anh ta mà mẹ của anh ta đã chịu rất nhiều khổ sở.
Nhưng sau đó chị Dương cùng Tề Sở cũng không nhắc tới mẹ anh ta nữa.
Tề Sở không bao lâu sau liền ăn xong, buông bát xuống nói với tôi: "Làm phiền cô rửa bát giúp tôi, tôi phải trở về Long Hổ Sơn.
""Được.
" Tôi cầm lấy bát, nhìn anh ta nói: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, có một số việc đã qua rồi thì cứ cho qua.
Anh ngẫm lại về tôi thì anh sẽ tốt hơn đó!""Cảm ơn cô không hỏi.
" Tề Sở hướng về phía tôi vẫy tay, xong thì xoay người trở về phòng, xách ra một cái ba lô, ở trong bóng đêm anh ta khởi động xe và rời đi.
Lòng tôi có chút chua xót, đồ đạc đều được anh ta thu dọn xong hết, lúc anh ta ra ăn mì là đã chuẩn bị đi.
Đại Bạch đứng ở cửa nhìn, yếu ớt hướng về phía tôi hỏi: "Có một bác gái tới tìm anh ấy, nói vài câu, rồi anh ấy kêu em đưa hai nhóc ra ngoài.
Sau đó xảy ra chuyện gì vậy? Em ngửi thấy có mùi máu tươi?"Không có hương khói nào có thể che giấu được mùi máu tươi, cũng giống như không có thân phận sáng sủa nào có thể che giấu được tội ác đã phạm phải.
Xem ra theo đà này thì Hà Thúy Miêu chính là tới tìm Tề Sở, tôi hướng về phía Đại Bạch mỉm cười, nói mình biết cũng không nhiều lắm.
Tôi ôm hai đứa nhóc về phòng tôi và bảo Đại Bạch đi tìm Hà Thi Di, nó liền lập tức vui vẻ hớn hở chạy đi, thằng này vẫn chưa ngủ là chờ tôi trông mấy nhóc giúp nó đây mà.
Lạc Lạc đối với hai con hồ ly con rất là yêu thích, không cần tôi trông coi vì con bé đã nhìn chằm chằm vào chúng mà không chịu dịch chuyển, nó hết duỗi tay sờ sờ lỗ tai lại chọc chọc cái bụng mềm mại của người ta.
Tôi mừng rỡ mà đọc sách, có lẽ do thức đêm nhiều nên đã quen rồi, nên cũng không có cảm giác gì không ổn.
Chỉ là khi thức dậy chỉ thấy có một mình mình trong nhà thì có cảm giác hơi không thoải mái.
Tôi tùy tiện ăn chút đồ cho bữa sáng, sau đó lại dọn dẹp nhà cửa, nhân tiện thắp lên chút hương, gần đây sử dụng hương nhiều quá đến nỗi hàng bà ngoại tích trữ không còn bao nhiêu nữa.
Trong khi tôi đang chế hương thì nghe thấy Lạc Lạc giống như đang nói chuyện với ai đó, tôi vội làm xong việc rồi mới đi ra cửa.
Lại thấy một cậu nhóc tầm tám chín tuổi, đang ghé vào góc âm u nhất của ngưỡng cửa, thỉnh thoảng còn nhìn ngó xung quanh, Lạc Lạc nói gì với nó nhưng nó cũng không để ý, chỉ là không ngừng nhìn ngó.
Bộ quần áo mà cậu nhóc mặc trên người có màu sắc không được sáng lắm, trên chân xỏ một đôi dép lê có đường dây dép đứt quãng, chỉ dính một chút với nhau, người cậu phơi đến ngăm đen, trên trán có rất nhiều vết chích đỏ tươi, nó thấy tôi nhìn thì lập tức co rụt người lại.
Nhìn cậu nhóc như vậy tôi lại đột nhiên nhớ tới chính mình khi còn nhỏ, đi nhà người lạ nào cũng sẽ ghé vào cửa nhìn ngó xung quanh, không dám gọi ai.
Tôi vẫy tay gọi Lạc Lạc, nhỏ giọng hỏi: "Con quen biết nó à?"Lạc Lạc