Tôi đem đồ đặt trên đầu giường cũng không nói gì, rồi kéo trưởng thôn ra ngoài nhà, hỏi thăm từ ông ta về Trần Phi Phàm và Hà Muội Tử.
Đừng coi thường trưởng thôn, ở độ tuổi này của ông ta cũng coi như là nhân tinh(*) ở phụ cận có chuyện gì đó giật gân dù hàng năm ông ấy ở nhà không thì vẫn truyền vào hai tai ông ta đó.
Hơn nữa do thị trấn không lớn, nên kết hôn gì cũng đều quanh đi quẩn lại chung quanh đây, không nhiều thì ít cũng biết chút chuyện.
(*)Người đàn ông có nhiều kinh nghiệm sống.
Thôn trưởng khẳng định chưa nghe qua tên đứa nhỏ Trần Phi Phàm này, nên tôi lại nhắc đến Hà Muội Tử cùng người hay chạy xe ôm, có con mà chưa nhập hộ khẩu, thôn trưởng đại khái đã đoán ra được mấy nhà như vậy, nhưng nếu là họ Trần thì chỉ có một nhà ở trên Trà Sơn.
"Chuyện của nhà đó con đừng động vào, chuyện về con trai nhà gã có chút đau đầu.
" Trưởng thôn hút thuốc, nghe vợ mình ở trong nhà vừa ho vừa mắng, rồi ông nhìn sang tôi nói: "Chuyện của một đứa nhỏ mà con để ý đến làm gì.
"Tôi tức thời cười khổ, đây là trách tôi cùng Mặc Dật vào lúc đó chỉ đứng nhìn mấy người họ Vệ bị rắn cắn chết ư?Cho là lúc đó không trách tôi nhưng đến bây giờ mà nói, khi nhìn thấy vợ mình vì người nhà của bà mà bị bệnh, còn ông ấy cũng không còn bà con giàu có nữa, nên có tội hay không có gì thì ông ấy cũng sẽ trách tôi thấy chết không cứu mà thôi.
Tôi gật đầu nói cảm ơn trưởng thôn, ông ấy giả vờ bảo tôi ở lại dùng cơm đã nhưng tôi từ chối mấy câu rồi liền đi về luôn.
Vào những ngày nắng nóng thế này mà đi ngang qua bờ đê sông thì hơi nước sẽ bốc lên khiến người ta không chịu nổi.
Tôi nhìn hang cổ bị bịt kín kia, cảm thấy có hơi hoảng sợ, rồi lại nghe thấy tiếng nước chảy nên tôi quay đầu lại thì liền thấy Lục Tư Tề không biết là từ khi nào đã ngồi ở dưới sông rồi.
Anh ta ngồi khoanh chân, nước sông ngập tới ngực, áo sơ mi trắng vì thế mà dính sát vào ngực anh ta, qua lớp áo ướt sũng có thể thấy cơ ngực nguyên vẹn của anh ta, không hề có chút vết sẹo nào, giống như người bình thường.
"Nếu manh mối bị chặt đứt, thì đừng để ý tới nữa.
" Lục Tư Tề hất hất nước lên rửa mặt rồi lại trầm giọng nói: "Mấy người tra ra được Hà Thúy Miêu, thì người phía sau lưng đó liền đưa bà ta vào tay các người và khiến chính tay Tề Sở giết chết bà ta, đó chính là muốn các người hết hy vọng, nếu các người lại tra tiếp, tra ra ai người đó chết.
"Anh ta ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mặt trời phản chiếu vào đôi mắt đó, nhưng anh ta hoàn toàn không sợ: "Vân Thanh, em an tâm chờ đến Tết Trung Nguyên rồi đi đón bà ngoại về, sau đó hãy tìm một nơi nào đó mà sống ẩn cư đi, em rõ chưa?""Chẳng lẽ bọn họ làm tất cả những việc này đều là vì giữ mạng sống cho anh ư?" Tôi ngồi xổm xuống, nhìn Lục Tư Tề: "Những người phía sau đó đang chỉnh đốn các người đúng không?""Không phải chỉnh đốn chúng tôi.
" Lục Tư Tề hắt một chút nước lên người tôi, cười khẽ mà nói: "Gần đây có lẽ Mặc Dật cũng rất bận, bản thân em cần cẩn thận một chút, tốt nhất là không nên ra khỏi cửa vào buổi tối, không có ai bên cạnh, lỡ gặp phải chuyện, em sẽ không giải quyết được bất kỳ điều gì đâu.
"Nước sông giữa trưa mùa hè mà lại lạnh, tôi bị Lục Tư Tề hắt lên trên mặt làm giật mình một cái, đến khi tôi nhìn lại thấy dòng sông vẫn đang chảy xuôi nhưng không còn thấy bóng dáng của Lục Tư Tề đâu nữa.
Khi tôi về đến nhà liền uống mấy cốc nước lớn, lúc này mới hạ nhiệt.
Lạc Lạc đã quen thân hơn với Trần Phi Phàm, đoán chừng là do chơi mệt rồi nên hai đứa nó nằm sấp trên giường lạnh, vừa ăn vặt vừa nói chuyện, mà Trần Phi Phàm ăn bất kỳ đồ ăn nào thì vẻ mặt cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Tôi tra từ bản đồ vệ tinh, đại khái đã biết nhà của Trần Phi Phàm nằm ở nơi nào.
Buổi tối đến, tôi ăn cơm với Đại Bạch xong thì bắt nó canh giữ nhà cửa, còn mình dẫn theo Lạc Lạc với Trần Phi Phàm lái trên con xe việt dã của Mặc Dật mà đi.
Vào ban ngày dương khí rất nặng, Trần Phi Phàm không thể ra ngoài, chỉ có thể tránh ở trong nhà, cho nên bây giờ là lúc thích hợp để dẫn nó ra ngoài.
Cậu nhóc rất tò mò ngắm chiếc xe còn cẩn thận sờ cái này, vuốt cái kia.
Nói ra thì kỹ thuật lái xe của tôi không được tốt