Tối hôm đó tôi đón Đại Bạch và hai nhóc con từ nhà Nam Nhã trở về, trời đã rạng sáng, Nam Nhã vốn muốn giữ tôi ở đây ngủ nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng cũng biết tôi là người không dám ngủ, nên dứt khoát cho tôi mấy hủ đồ uống rồi phất tay chào bảo tôi đi đường cẩn thận.
Bước chân của cô ấy có phần hơi chùng xuống, những gì cô ấy trải qua ngày hôm nay có lẽ cũng là xúc động.
Trên đường cao tốc lúc rạng sáng không có xe, tôi mở cửa sổ xe ra tùy tiện để gió lạnh rót vào, cảm thấy đầu óc có chút tỉnh táo.
Khi về đến nhà, tôi thấy đèn trong sân đã bật sáng, Mặc Dật đang ngồi ở dưới mái hiên, nhìn tôi lái xe đi vào.
Đại Bạch đã mơ màng sắp buồn ngủ rồi, còn hai hồ ly con thì đã hoàn toàn ngủ say, dù sao chúng có lông cũng không sợ lạnh, nên tôi mở cửa, ra khỏi xe và để chúng ngủ trong xe.
Bước tới bên cạnh Mặc Dật, cúi đầu nhìn y nói: "Làm sao vậy? Có muốn chút trà không?"Trông dáng vẻ chưa bao giờ thấy này của y làm cho tôi có chút lo lắng, chẳng lẽ ngay cả Mặc Dật cũng không thể kiềm chế được chi thuật mị hoặc quỷ dị của Mộng Điệp sao?Mặc Dật giữ chặt lấy tôi, tôi nhất thời không để ý mà ngã vào lồng ngực của y.
Mà nói thì, tư thế này trên TV trông rất đẹp, nhưng khi tôi ngã xuống, phía sau lưng đập vào xương bánh chè của Mặc Dật, có chút đau!Tôi mắng một tiếng, nhưng Mặc Dật đột ngột đè ép xuống, sau đó xoay người lại, tôi còn mặc quần áo liền rơi thẳng vào bên trong suối nước lạnh.
Mặc Dật dường như rất thích làm tình ở nơi này, tôi bị lạnh đến mức phát run, cuống quýt ôm chặt lấy y nói: "Mặc Dật, anh bị làm sao vậy?"Nhưng y căn bản không thèm để ý tới, y đưa tay xé toạc quần áo của tôi ra, động tác của y không còn nhẹ nhàng mà thô lỗ cùng vội vàng.
Tôi có chút sợ hãi, lần trước y như vậy là vì quá tức giận cũng bởi do tôi ngã xuống ao thai nhi.
Chẳng lẽ lần bởi vì tôi không ghen nên y liền tức giận á?Hoặc là nói, Mộng Điệp có ảnh hưởng nhất định đối với y, chỉ là y đã kiểm soát nó tốt?Khi cơ thể bị xỏ xuyên qua, tôi thở hổn hển thật mạnh, dục vọng bị đè nén cả ngày dường như được phóng thích, tôi quấn gắt gao lấy Mặc Dật, không ngừng hôn y, hỏi y làm sao vậy.
Nhưng y lại trầm mặc không nói, đè tôi lên vách đá, xuyên qua tôi hết lần này đến lần khác, còn không ngừng gặm cắn vào phía sau lưng của tôi, thì thầm gọi: "Vân Thanh, em sẽ hận anh không.
"Giọng nói đầy thê lương, như để tưởng nhớ điều gì đó.
Ý thức của tôi hỗn loạn, mơ hồ nghĩ đến, rằng có lẽ Mặc Dật đã nghĩ tới chuyện của Mộng Điệp, sợ rằng giữa tôi cùng y không có kết cục tốt đẹp, nên tôi lập tức lắc đầu nói: "Không có, em sẽ không hận anh.
"Tình yêu có thể quan trọng, nhưng tôi vẫn duy