Phía trước hay là sau đều bị cản lại làm cho tim tôi đập như đánh trống, với lại, vô luận tôi vỗ bụng nhỏ như thế nào thì quỷ con bên trong vẫn không nhúc nhích gì hết, còn gọi tên Tô Khê muốn đánh thức cổ thì cũng không được, cô ấy giống như bị điếc tai vậy.
"Cô ấy bị trùng cổ khống chế rồi, nếu em không tự phá đi trận pháp bên ngoài nhà thì anh làm thế nào vào được đây.
" Lục Tư Tề đi từng bước tới gần, ôn nhu nói, "Vân Thanh, trở về với anh đi, cứ cho là em ở lại nơi này thì cái thai quỷ đó cũng sẽ lớn lên từng ngày, đến một ngày nào đó nó sẽ lấy mạng em.
Anh sẽ giúp em xoá sạch thai quỷ trong bụng, em yên tâm vì em với anh có liên quan với nhau thông qua con rối kết duyên nên chỉ khi em tồn tại thì anh mới tồn tại, thế đấy, em nghĩ đi làm sao anh có thể hại em chứ, Vân Thanh! "Ngoài cửa là ma tài xế, nên tôi không dám lùi lại phía sau, còn Lục Tư Tề thì tiến lên, một phen giữ chặt lấy tay tôi: "Anh biết mình đem em hiến tế cho quỷ sai (quỷ câu hồn) là không đúng, nhưng lúc đó anh cũng không có biện pháp nào khác! Vân Thanh, anh không muốn chết, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không? Con quỷ mặc áo đen kia chỉ muốn quỷ con, hắn sẽ không quản sống chết của em, mà anh lại khác, anh khẳng định sẽ để em sống, Vân Thanh, tha thứ cho anh, được không? Chỉ như vậy em không cần là kẻ thù của hai bên.
"Anh ta nói rất chân thành, nghe ra quả là có mười phần đạo lý, nhưng anh ta vẫn giữa một bàn tay ở phía sau lưng chính mình và mùi hương nồng nặc kì lạ kia càng ngày càng mãnh liệt tỏ ra.
Tôi biết, anh ta đang lại muốn làm tôi hôn mê, nhưng có một điều mà tôi thật sự không hiểu lắm, anh ta đã đạt được mục tiêu là được sống rồi, thế tại sao vẫn còn muốn quấn lấy tôi không tha thế? Mọi người đang yên lành không có việc gì thì tôi cũng sẽ không so đo việc anh ta dùng tôi kết minh hôn và chuyện nguy hiểm quỷ thai đâu, dù gì trước đó anh ta dùng dương thọ của tôi để mượn nợ âm làm con cháu phất nhanh thế