Tề Sở nhìn nhìn tôi, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, nghi ngờ nói: "Cô là Vân Thanh?"Đang lúc tôi thắc mắc vì sao Tề Sở biết tên mình, thì anh ta đã xoay lưng đeo lên ba lô, ngập ngừng nhìn tôi nói: "Không phải anh đây xem thường cô, nhưng mà trông cô như vậy mà đòi xem hương...!Thôi, coi như tôi chưa từng tới đi".Nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi, giọng điệu rõ ràng là không tin tưởng tôi, ngay cả bà ngoại cũng không muốn tìm nữa.Tôi bị nghẹn một hơi trong họng, mũi ngửi được mùi khai thoang thoảng, ngẩng đầu nhìn tờ lịch âm treo trên tường, quả nhiên hôm nay là ngày xấu, hèn gì tôi xui xẻo.Nếu người ta muốn đi, tôi cũng không muốn giữ, dù gì hôm nay đã mất máu quá nhiều, trạng thái bây giờ cũng không thích hợp để xem hương.Ai ngờ Tề Sở vừa ra tới cửa đã quay ngược lại, híp mắt nhìn tôi: "Nếu tôi nhớ không lầm, năm nay cô đã 23 tuổi, năm sau chính là năm bổn mạng* đúng không?"Lúc anh ta nói chuyện, tầm mắt chuyển xuống bụng của tôi, tiến lên một bước duỗi tay muốn đỡ, nhưng nhìn lại tôi cả người bị nước tiểu tạt ướt, có chút ghét bỏ, liền lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho tôi, cười nham nhở nói: "Cô tự mình đi thu dọn đi, tắm rửa hay là thay đồ gì đó, rồi chúng ta ngồi xuống vui vẻ nói chuyện."Tôi trợn mắt liếc anh ta một cái, nghĩ lại vừa nãy anh ta nói tới "Năm bổn mạng", sợ là cũng biết chút gì, vội dùng sức đỡ tường đứng dậy, lại uống thêm một cốc nước đường, tìm một mảnh vải gói kĩ nửa khối trầm hương bị ướt nước tiểu kia lại, sau đó mới đi tắm rửa.Chờ tôi tắm xong đi ra, đã thấy Tề Sở đang mặc tạp dề hì hục nấu cơm ở trong bếp, thấy tôi ra còn phất tay bảo tôi: "Tôi giết gà nấu canh gà táo đỏ cho cô uống, bồi bổ thân mình".Nhìn Tề Sở thuần thục cầm chén múc canh ra, còn tưởng anh ta mới là chủ nhà cơ.Nhưng mà tôi cũng lười đôi co, chỉ ngồi ở một bên đánh giá anh ta.Cái tên này mang theo nước tiểu đồng tử trong người, lại biết chuyện năm bổn mạng của tôi, nhìn bề ngoài không giống cao tăng* cũng không giống người tầm thường, nhìn không ra anh ta có lai lịch gì.
Được cái là anh ta có tay nghề nấu ăn thật ngon, tay chân cũng nhanh nhẹn, tôi đi tắm có một chút mà đã có thể giết gà xong nấu canh rồi.Sau khi ăn xong còn có tráng miệng là chè bí đỏ, đang lúc tôi có chút hoài nghi tên này là đầu bếp, Tề Sở ôm chén chè trên tay nhìn tôi nói: "Tôi không so đo nấu bữa cơm này cho cô, nhưng ơn cứu mạng không thể quên nhé, chờ bà ngoại cô trở về thì lo thu dọn đồ đạc, đi theo tôi tới Giang Tây xem hương".Tề Sở nói giọng điệu bình thản, cứ như đây là chuyện đương nhiên, khiến tôi thiếu chút nữa là bị sặc chè nghẹn chết, ăn xong cũng lười dọn dẹp, giả vờ như không có sức, để anh ta tự gom chén đũa đi rửa, lau dọn phòng bếp, tay chân nhanh nhẹn vô cùng, đúng là một người đàn ông tốt!Buổi tối bà ngoại trở về, Tề Sở vội vội vàng vàng múc ngay một chén canh gà cung kính dâng lên, bà uống một ngụm, thoả mãn híp mắt nói: "Vân Thanh, con đi cùng Tề Sở một chuyến đi".Lần đầu tiên tôi mới thấy hối lộ được một người chỉ bằng một chén canh gà, thái độ bà ngoại lại còn vô cùng kiên quyết, tôi vội nói Lưu Nhược Thủy đang làm việc cho Lục Linh, muốn đi Lưu gia để tìm cô ta, bà ngoại lại bảo tôi đừng manh động, cứ dọn đồ đi cùng Tề Sở là được, tránh đi đầu sóng ngọn gió cũng tốt.Điện thoại của