Tề Sở nghe thấy tôi hỏi xong, vừa dứt lời liền sặc cơm, trợn tròn mắt nhìn tôi một lúc lâu, không biết nghĩ gì lại cúi đầu lùa thêm mấy đũa cơm vào miệng.
Tôi cũng không hối thúc anh ta, chỉ nhìn chằm chằm, một lúc lâu sau, có lẽ Tề Sở không thể chịu được nữa, thở dài một hơi nói: "Không lẽ cô vẫn chưa biết cha mẹ cô là ai sao?""Ừ.
" Tôi cảm thấy trong lòng hơi xót, từ nhỏ tới lớn, cha mẹ đối với tôi chẳng qua chỉ là một loại danh từ, lúc còn nhỏ không có cha mẹ bên cạnh chăm sóc, tôi cũng không thấy có gì thiếu thốn, sau này lớn lên, cũng không còn quá nhiều mong muốn có cha mẹ nữa.
Tề Sở trố mắt nhìn tôi, tựa như giật mình bởi vì tôi trả lời thẳng thắn như vậy, một lúc sau cũng chỉ thấp giọng nói: "Tôi cũng chỉ biết mẹ cô là Vân Hương, môn chủ Xem Hương Môn, năm xưa cũng là người vang danh một cõi.
" Nhất Trượng Nhị Kiếm Tam Chấp hương, tận diệt âm tà khắp nhân gian "! "Tam Chấp hương "là danh xưng nói về mẹ của cô".
"Vậy" Nhị Kiếm "chính là.
.
" Đạo giáo lấy kiếm làm vũ khí, hơn nữa lúc kia Thanh Hà đạo trưởng lại gọi tên mẹ tôi, ngay cả trúng cổ cũng mời được Trương thiên sư tới xem, chỉ sợ thân phận của ông ta không đơn giản.
"Là Thanh Hà đạo trưởng.
" Tề Sở gật đầu một cái, ánh mắt nhìn xuống bụng tôi: "Chờ ông ấy tỉnh lại, cô đi hỏi ông ấy đi.
""Còn cha tôi thì sao?" Tôi chưa bao giờ gặp được họ hàng bên nội, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?Tề Sở lắc đầu: "Khoảng ba mươi năm trước, thời kì cải cách bắt đầu, giữa lúc long xà loạn tẩu*, sóng gió ngợp trời, Vân Hương mẹ cô thật sự quá mức gây chú ý, quỷ quái thích bà nhiều vô cùng.
Nhưng hai mươi bốn năm trước, bà đột nhiên mai danh ẩn tích*, không một ai tìm được, cũng trong năm đó, Thanh Hà đạo trưởng rời khỏi Thiên Sư phủ, chạy tới nơi này một mình mở đạo quán.
"Hèn gì rõ ràng chỉ là một đạo quán nhỏ bé hai người, mà lại có thể mời Trương thiên sư tới xem, mà việc tại sao Tề Sở lại đi khắp nơi tìm truyền nhân Xem Hương môn về để chữa trị, đó là bởi vì anh ta là người của Thiên Sư phủ.
Theo như lời Tề Sở nói, Thanh Hà rời phủ chắc chắn có liên quan tới mẹ tôi, mà hai mươi tư năm trước vừa khéo là lúc mẹ tôi mang thai, chẳng lẽ Thanh Hà đạo