Nghe thấy Tề Sở gấp gáp hỏi như vậy, trong lòng tôi nhảy dựng: "Ông ấy không phải đang ở trong phòng dùng bữa sáng sao?"Tề Sở thấy Mặc Dật cũng ở đây, liền bình tĩnh lại, cung kính hành lễ với y, sau đó mới nhìn tôi nói: "Cô vừa đi xong, ông ấy bảo muốn sửa sang quần áo, kêu Nhất Đức thu dọn chén bát đi ra ngoài.
Sau đó Nhất Đức quay lại tìm ông thì người đã không còn ở trong phòng nữa."Thanh Hà vừa mới giải xong cổ độc, cơ thể vẫn còn suy yếu, làm sao có thể tự mình xuống giường đi lại được?Tôi không còn rảnh để đi thu dọn chén đũa, đuổi theo Tề Sở tới phòng Thanh Hà.Nhất Đức đang hoảng loạn vô cùng, thấy tôi liền nói: "Trận pháp bảo vệ trong đạo quán vẫn chưa kích hoạt, là sư phụ tự mình rời đi."Tôi và Tề Sở nghe vậy liền thở ra một hơi, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi có chút đau xót.
Ông ấy biết tôi muốn hỏi chuyện gì, đuổi tôi ra ngoài, xong rồi lại tự mình chạy đi, rõ ràng là không muốn trả lời vấn đề của tôi.Mặc Dật đảo mắt nhìn nhìn xung quanh: "Nếu em muốn đi tìm, bổn quân có thể giúp em tìm ra ông ta."Tôi liền thấy vui vẻ, nhưng nghĩ lại thì lại thở dài bất lực.
Nếu Thanh Hà muốn trả lời tôi, vậy thì việc gì phải trốn tôi? Cho dù tìm được, chưa chắc ông đã chịu nói, vậy thì tìm chi cho thêm phiền.Nhớ lại lời Tề Sở từng nói, năm xưa "Nhất Trượng Nhị Kiếm Tam Chấp hương" đều là người nổi danh, Thanh Hà lại có xuất thân từ Thiên Sư phủ, thân phận như vậy chắc chắn được các môn phái cung kính, mà lại bởi vì mẹ tôi chạy tới nơi này ẩn cư trong một đạo quán chỉ có hai người, chỉ sợ chuyện này cũng là bất đắc dĩ.Hướng Mặc Dật cười khổ lắc lắc đầu, tôi lại quay sang nói với Tề Sở: "Nếu Thanh Hà đạo trưởng không còn gì nguy hiểm, vậy thì tôi cũng về nhà đây."Thật ra trong lòng vẫn có chút buồn bã, lúc tôi chuẩn bị rời khỏi, Nhất Đức lại gọi tôi, từ sau lưng lấy ra một thanh gậy gỗ đen bóng: "Lúc bần đạo rời khỏi phòng, sư phụ đã nói đưa gậy này cho thí chủ, một là tạ ơn thí chủ, hai là cây gậy này là của mẹ thí chủ - Vân Hương."Cây gậy gỗ kia dài không tới nửa mét, to cỡ cánh tay, toàn thân đen bóng, đặc biệt hai đầu còn bóng loáng, tôi có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Thanh Hà còn có thứ muốn đưa tôi, mà lại là đồ của mẹ tôi, đây quả là...Tôi ngây người nhìn Nhất Đức, ông cũng không biết rõ lắm về thứ này, chỉ đưa về phía tôi: "Có lẽ sau này thí chủ sẽ cần dùng tới."Tề Sở đứng ở bên cạnh kinh ngạc một phen, sau đó chỉ thở dài: "Đúng vậy, tôi nghĩ cái này có thể dùng để cán bột, biết đâu chừng lại dùng rất tiện lợi đó, sau này cô có thể mời tôi ăn sủi cảo."Quả nhiên trong xương