Nghe bà ngoại nói Lục Tư Tề đã chết, tôi chỉ có sợ chứ không ngạc nhiên, vì kết hợp với những điều kỳ lại sau chuyến đi công tác của anh ta, dường như càng nghĩ về nó càng thấy có khả năng là vậy.Không dễ để nói chuyện lâu qua điện thoại được và có lẽ Lục Tư Tề còn đang chờ ở bên ngoài, bà ngoại bảo tôi bôi máu gà vào mặt, rồi ngồi xe về nhà trong đêm nay, bà sẽ đợi tôi ở nhà và cũng căn dặn, mặc kệ ra sao cũng không được vạch trần việc Lục Tư Tề đã chết, một khi nó bị phá vỡ, anh ta sẽ lập tức làm những việc ma làm mà không còn là việc của con người, tới lúc đó sẽ không lưu tâm liền hại tới tôi nữa.Chờ khi tôi ra khỏi toilet, Lục Tư Tề đưa quả táo đã gọt vỏ cho, còn ôn nhu hỏi có muốn ăn cái gì không, tôi nhìn bầu trời đã chạng vạng, rồi vội nói mình muốn ăn ít canh gà.Anh ta rõ ràng đã chững lại, nhưng vẫn dịu dàng đồng ý, kêu tôi đợi một lát, anh ấy sẽ quay về giúp tôi hầm.Chờ sau khi anh rời đi, tôi cố tình gọi điện thoại kêu anh ta mang về thêm ít nho, thực ra thì tôi chỉ muốn chắc chắn rằng người đã rời khỏi bệnh viện, nghe được tiếng xe từ trong điện thoại, lúc này mới thực sự yên tâm rời khỏi giường.Tôi chạy đến quán ăn gần bệnh viện, đưa ra giá cao yêu cầu bà chủ giết một con gà trống rồi bôi máu lên mặt mình, mặc kệ ánh nhìn kì lạ của bà chủ tiệm, tôi liền rời khỏi quán ăn, nhưng vừa ra khỏi quán ăn, lại nhìn thấy mẹ của Lục Tư Tề đứng ở bên đường trên tay còn cầm chuông xanh đang nhìn về phía này.Chiếc chuông được kẹp chặt trong tay bà ta, nhưng trong đầu tôi lại có tiếng chuông vang lên, và đầu của tôi bắt đầu mơ hồ đi, còn hai chân không tự giác được đi về phía bà ta.Bà ta căng mặt cười giễu cợt và vẫy tay về phía này, tôi dùng hai tay gắt gao nắm cánh cửa của quán ăn, nhưng chân vẫn hướng về phía đó, trước cửa bệnh viện đều có người ra vào và ai cũng lấy làm lạ mà nhìn nhưng không ai để ý tới mẹ của Lục Tư Tề.Tôi không rõ tại sao cơ thể mình lại bị bà ta điều khiển, nhưng lại biết rõ là một khi tới gần bà ta sẽ bị kiểm soát hoàn toàn, trong lòng vô cùng lo lắng, hai tay liều mạng nắm chặt cửa không chịu buông.Sự tức giận thoáng qua trên mặt của mẹ Lục Tư Tề, và bà ta nhấc chiếc chuông trên tay lên, tiếng chuông trong đầu tôi ngày càng kêu to, còn toàn thân phát đau nhức, hai tai lập tức mất lực mà hướng về phía bà ta, nhưng vừa bước lên thì lập