Tương Tây trước kia là một đất nước của vu thuật, thuộc nhà nước Đại Vu, có rất nhiều phương pháp cúng tế cổ quái, bất kể là sự kiện lớn hay nhỏ đều phải dùng thuật cúng tế của Đại Vu, sau khi làm xong còn ghi chép lại.
Nơi này trước kia là bờ sông, hễ có lũ lụt là có người liền tổ chức hiến tế người cho sông.
Con lươn trước kia cũng giống như con rắn, nó cũng có chức năng ngoại cảm, có lẽ chính vì lẽ đó nên người ta đem những nô lệ có tội ném vào hố hiến tế cho lươn ăn, để thần Sông! thần Nước! Đừng dâng lũ lụt nữa.
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, trừ lễ tế với quy mô lớn thì không ai thắp hương nhiều như vậy, càng sẽ không xuất hiện một cái hang lớn như vậy.
Tôi gật đầu hướng Tề Sở, lại bước tiếp xuống dưới.
Tiếp tục đi sâu vào hang thêm 50 - 60m nữa vẫn không có nước, một con lươn cũng không có, không có gì hết cả, giống như một cái hang trống vậy.
Tôi với Tề Sở liếc mắt nhìn nhau, hai người chúng tôi không ai nói chuyện, chỉ tăng nhanh tốc độ đi xuống.
Bà ngoại là được cột bằng sợi dây đỏ, nghe nói nó cũng dài mấy trăm mét, nhưng khi trưởng thôn thu dây thì bà ngoại không có ở đầu dây bên kia, trưởng thôn nghi bà ngoại bị lươn ăn thịt, cho nên mới nhận định bà đã không còn sống nữa.
Mà cái hang này càng rộng khi càng đi xuống, tôi cùng Tề Sở dựa theo hai bên vách hang mà đi, ban đầu còn tựa vào nhau, đến bây giờ thì giữa hai chúng tôi đã có khoảng trống lớn.
Nhưng sau khi đi xuống tiếp thì hình như có tiếng nước cùng với một mùi hôi thối truyền tới.
Xuống khoảng chừng 300m, có thể nghe thấy tiếng nước cuồn cuộn cùng âm thanh róc rách.
Tôi với Tề Sở liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cùng quay đầu hướng xuống dưới mà chiếu đèn pha vào chính giữa hang, tôi lập tức nắm chặt lấy dây thừng, hai chân liền mềm nhũn ra, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên.
Có lẽ tất cả mọi người từng nhìn thấy những con lươn to được bán trong các chậu đồng nhưng tuyệt đối chúng không lớn bằng thứ mà chúng tôi đang nhìn thấy.
Toàn bộ những con lươn này có chiều dài ít nhất bằng sải tay đều đang quấn quít vặn vẹo dưới đáy hang, nơi chỉ có một ít nước, lưng chúng đều là màu vàng tươi, cả đàn vắt vẻo trườn tới trườn lui, lâu lâu có mấy con lươn nhỏ trườn ra giữa đám lươn lớn, nhưng có khi nghênh đón chúng chính là cái miệng lớn của con lươn lớn.
Những chiếc túi da rắn đựng mồi đã sớm bị rách bươm, mồi cũng bị ăn sạch không thấy đâu, những con lươn đó cuộn trò quấn quéo thành một đoàn ở ngay trung tâm hang rộng khoảng trăm mét, phỏng chừng là chúng đang ăn, thức ăn có thể là mồi do chúng tôi thả xuống hay mồi cũng có thể là những con lươn nhỏ.
Tôi thử quay đầu lại thì phát hiện đáy hang rộng ít nhất cũng 200m, ngoại trừ vùng ở giữa là vùng trũng có nước nơi đàn lươn đang ở thì bên cạnh là phù sa khô, không có lươn.
Trên vách hang có rất nhiều lỗ lớn nhỏ, cũng không biết là lươn đã chui ra hết từ đó hay vẫn còn ở bên trong nữa.
Tôi lấy tay khều nhẹ Tề Sở, rồi hai chúng tôi đu theo dây thừng đi xuống, xoay người sang một bên đáp xuống đáy hangPhù sa (bùn khô) ở đáy hang vô cùng mềm, có thể xác định đây không phải là bùn từ tro hương vì nó có một cổ mùi hôi thối nồng đậm.
Lươn ở trong hang nghe thấy tiếng động, liền quẫy đuôi lao về phía chúng tôi, nhưng những thứ này nhiều năm không thấy ánh sáng nên khi bị ánh đèn pha chiếu trúng liền rụt trở về.
Tôi vội vàng xịt lọ thuốc đuổi côn trùng và rắn, Tề Sở ở bên kia đã cởi xong dây thừng cũng đi nhanh về phía tôi.
Bước đi trên phù sa không hề dễ dàng, anh ta đi rất vất vả, nhưng vẫn cố dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh tôi, rồi nhìn tôi nói: "Nếu nơi đây là một cái hang lớn dùng hiến tế thì cô ngàn vạn lần không