Nhưng chúng chỉ bò tới miệng hang rồi dừng lại, cả bầy hướng vào trong hang kêu "oa oa", theo số lượng thiềm thừ ngày càng tăng, tiếng kêu "oa oa" ngày càng lớn, vọng vào bên trong hang nghe vang dội.
Lúc tôi đang tò mò không biết chúng đang làm cái gì, bên trong hang đột nhiên có tiếng nước khuấy động.
Sau đó từng con lươn lớn mang theo máu loãng liền xông ra ngoài, bọn chúng dường như rất thích bọn huyết thiềm thừ* này, vừa ra khỏi hang liền cắn nuốt thiềm thừ.
Lươn linh hoạt như rắn vậy, bọn thiềm thừ lại chỉ nhỏ như ngón cái, lươn vừa ra khỏi hang, bọn chúng có nhảy nhót như thế nào cũng không thể tránh được bị đám lươn nuốt chửng.
Lươn chạy ra càng ngày càng nhiều, bên bờ đê đâu đâu cũng là lươn khổng lồ, khuấy động một vùng nước đục ngầu, huyết thiềm thừ nhảy tới nhảy lui, nhưng trốn chỗ nào được, không ít con đã bị lươn nuốt, vậy mà trong lòng sông lại vẫn không ngừng có huyết thiềm thừ nhảy ra.
Đứng từ xa nhìn về phía mặt sông, trông như bốn chữ "máu chảy thành sông" vậy.
Tề Sở tuy bày trận che mắt người khác, nhưng trong lúc quần ẩu huyết thiềm thừ không ngừng nhảy nhót tránh né, thỉnh thoảng sẽ có vài con nhảy tới trong trận.
Tề Sở dường như cực sợ mấy thứ này, cuộn người ở trên tảng đá run bần bật, mặt mũi trắng bệch.
Khi còn nhỏ tôi cũng từng bắt ếch xanh chơi, tuy là cũng sợ thiềm thừ, nhưng mà không giống như Tề Sở run lẩy bẩy như vậy, thiềm thừ nhảy lên chân tôi cũng không quan tâm, chỉ để ý động tĩnh giữa mặt sông, tự hỏi khi nào Lục Tư Tề sẽ xuất hiện.
Lúc này một con thiềm thừ tránh không thoát miệng lươn liền va mạnh vào tảng đá bên cạnh, bọc mủ trên lưng liền vỡ ra, dịch sệt màu vàng bắn ra dính lên thân con lươn đang cắn nó.
Dịch sệt kia có tính ăn mòn cực mạnh, vừa dính vào da lươn lập tức thối rữa một mảng lớn, hơn nữa càng lúc càng ăn mòn sâu hơn, lươn kia bị đau giãy dụa tán loạn, một lúc sau liền chết.
Mà từ bên trong cơ thể nó, trùng máu theo vết thối rữa bò ra ngoài, đám huyết thiềm thừ lập tức bu lại chồng chéo lên nhau, tranh nhau nuốt chửng trùng máu.
Chúng tôi nhìn hiện trường mà hết hồn, mụn bọc trên lưng thiềm thừ có độc thì tôi đã nghe nói qua, nhưng độc mạnh tới mức này vẫn là lần đầu tiên thấy.
Hơn nữa lươn ăn thiềm thừ, bây giờ lại bị thiềm thừ giết ngược lại, đây là tình huống gì?"Cổ thuật Tương Tây, 9 trại 36 hang động, các thành các phái, mỗi nơi nuôi một dạng cổ thuật không giống nhau.
Lục gia chỉ sợ chính là phái Cổ độc tà ác nhất mới có thể làm ra tràng diện kinh khủng như vầy.
"Tề Sở hận không thể cuộn mình càng thêm bé nhỏ, né tránh những con thiềm thừ mang kịch độc này.
Lươn trong hang bùn vẫn không ngừng bò ra, xung quanh chúng tôi đã trở thành chiến trường tàn sát giữa lươn và thiềm thừ.
"Sắp ra rồi!"Mặc Dật khẩn trương ôm chặt tôi, không giống tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt sông, anh vẫn luôn quan sát cửa hang.
Vốn tôi còn đang thắc mắc, liền nghe thấy bên trong hang bùn truyền đến những tiếng "phịch phịch" kì lạ, lươn trong hang cũng ào ào trào ra.
Trong hang đột nhiên phát ra một tiếng gào thét, vừa nghe giống như tiếng ai bị thít chặt cổ họng mà gào, vừa nghe như tiếng trâu rống.
Mặc Dật kéo tôi đứng lên, dùng áo choàng đen bao bọc lấy tôi, chỉ chừa một đôi mắt.
Ngay khi tiếng gào kia xuất hiện, bầy huyết thiềm thừ liền kêu oa oa càng lớn, bọn lươn liền sợ hãi cuống cuồng bơi vào lòng sông, không quan tâm đến huyết thiềm thừ nữa, nhưng chúng vừa bơi vào, bọn thiềm thừ liền lần lượt nổ tung, dịch độc liền bắn văng khắp nơi, bầy lươn chỉ hơi dính một chút liền đau đớn thối rữa mà chết.
"Tà cổ quả nhiên cực tà.
"Mặc Dật hừ nhẹ một tiếng,