Gần đây Mặc Dật đối xử với tôi không tệ, nhưng chuyện huyết thi lần đó, làm cho tôi biết dựa dẫm Mặc Dật là không được.
Thai quỷ trong bụng vẫn còn, Mặc Dật lại canh gác bên cạnh, tôi muốn tới Long Hổ Sơn phá bỏ thai cũng không có cách nào, chỉ có thể cố gắng gom góp chút âm đức, bảo toàn cái mạng nhỏ này.
Nam Nhã thấy tôi đồng ý, liền vội vàng:
"Vậy tôi gọi điện thoại cho cô ấy một tiếng.
Tôi biết trong thôn của cô có chút chuyện, mà người kia có tiền lắm, để tôi đòi cho cô nhiều tiền hơn, cô cầm tiền đó bồi thường cho mấy thôn dân kia đi.
"
Tôi chỉ cười gượng, thu xếp cho Nam Nhã xong, lại thu xếp cho Đại Bạch và Hà Thi Di, mới đi nghỉ ngơi.
Bản thân lại không thể ngủ được, lôi hết sách của bà ngoại ra, lật từng trang xem xét, nhưng vẫn không hiểu được những cái câu điệp kia.
Lục Linh liên tục làm những việc như vầy, nhìn qua chẳng thấy liên quan gì, cổ quái lại nham hiểm, nhưng gần đây tôi đều đụng phải mấy chuyện liên quan tới bà ta, cảm giác như tất cả đã được sắp đặt sẵn.
Tôi lại nhìn những tấm ảnh kia, quả thật không thể tin tưởng chút bản lĩnh còm của mình, bèn lấy điện thoại ra tính chụp gửi cho Tề Sở, hỏi anh ta một chút.
Long Hổ Sơn là đạo gia chính thống, mấy loại chuyện này hẳn là có hiểu biết, Tề Sở lại là người nhiệt tình, không hỏi anh ta thì hỏi ai, đương nhiên kéo được anh ta tới hỗ trợ lại càng tốt.
Kết quả vừa mới chụp xong, đang lục tìm wechat của Tề Sở, sau lưng tôi liền phát lạnh, Mặc Dật trầm giọng nói:
"Muốn nhờ tên đó hỗ trợ? Em và tên đó có vẻ thân nhỉ?"
Tôi nhỏ giọng ừ một tiếng, tay đang nhấn chọn ảnh chụp chuẩn bị gửi, Mặc Dật lại nhanh tay đoạt mất điện thoại tôi, mắt lạnh nhìn chằm chằm:
"Em không định giải thích hả?"
Giải thích cái gì?
Chẳng biết Mặc Dật đang phát điên chuyện gì, nhìn y như bị nghẹn một cục tức, ném lại điện thoại di động cho tôi, tay ngoắc một cái.
Tấm bùa máu tôi cất trước ngực liền bay ra ngoài, Mặc Dật lại phất tay, Lạc Lạc xoa xoa mắt từ bên trong hiện ra, nhìn thấy Mặc Dật liền sợ hãi, quay đầu nhìn tôi cầu cứu.
"Đi tìm mấy cái vong nhi này, xem cụ thể đây là chuyện gì.
"
Mặc Dật móc một cái chai từ trong ngực đưa cho Lạc Lạc, trầm giọng nói:
"Dù sao cũng là đồng loại, ngươi tra sẽ tiện hơn.
"
Trong cái chai kia chính là nước suối đưa cho Tô Khê uống, Lạc Lạc dường như cũng rất thích thứ này, ôm lấy cái chai cười hì hì chạy mất.
Mặc Dật có chút ngỡ ngàng, tiếp theo liền gượng gạo nói:
"Con bé ấy giống em như đúc, chỉ cho nó uống một ngụm, nó liền cầm cả chai chạy mất.
"
Nói xong, anh ấy liền cầm tay tôi kéo ra ngoài.
Đối với vị đại lão này, tôi quả thật không có năng lực phản kháng, chỉ có thể đi theo sau.
Trong TV mấy nhân vật nữ thái độ cứng rắn, thà gãy chứ không chịu cong trước mấy tên tổng tài, vương gia gì đó, chắc chắn không phải là tôi, tôi khúm núm tôi chịu đựng, vì để bớt bị hành tôi liền ngoan ngoãn nghe lời Mặc Dật, y cho rằng tôi không có cá tính riêng nên không còn hứng thú cũng tốt, đương nhiên tốt nhất là nên cảm thấy tôi không xứng mang thai con của y nữa, xóa đi cái thai trong bụng tôi.
Mặc Dật đưa tôi tới chỗ hang cổ kia, nơi này đã bị lấp lại, phía trên đều được san bằng, không để lại dấu vết gì.
Mặc Dật nhẹ nhàng vung tay lên, một tòa viện mang hơi hướng cổ xưa liền hiện ra trên bờ đê, hai bên treo dải lồng đèn kéo dài, bên trong đường như còn có đình đài lầu các, thị nữ xếp hàng đứng đón ở hai bên.
"Bản quân không có thói quen ngủ ở nhà người khác.
Em đang mang huyết mạch của bổn quân, sau này mỗi đêm đều theo tôi tới nơi này ngủ.
"
Mặc Dật kéo tôi vào bên trong, thị nữ tay cầm lồng đèn liền lập tức cung kính theo sau.
Tòa viện này nhìn qua thật lớn, lối kiến trúc lại cổ xưa, thế nhưng không có bảng