Mãi cho đến hơn mười giờ tối, Mặc Dật cũng chưa quay lại, Nam Nhã lo lắng cho người hộ sĩ kia, siết chặt tay tôi mà sốt ruột nói: "Có cần tôi giả vờ làm người bệnh vào xem thử không? Hoặc là đi cùng?"
Việc này liên quan đến một mạng người, tôi cũng không dám chậm trễ thêm, bàn bạc với Tề Sở một chút, chốt lại là không cần phải giả người bệnh, cứ lén đi vào là được.
Anh ta vẽ cho mỗi người một lá bùa tàng hình, vì không có Mặc Dật giúp cho nên chỉ có thể cầm cự trong vòng năm phút, sau khi tiến vào, trong vòng năm phút phải tìm thấy chỗ cất giữ thai nhi, một khi lá bùa tàng hình mất hiệu lực thì máy theo dõi sẽ quay được.
Nam Nhã từng nằm viện ở đây, biết toà nhà phía trước là khu dành cho khám bệnh và khu nằm viện, chỉ có toà nhà phía sau là dùng cho việc giảng dạy, nhà xác cũng nằm ở đó và không mở cửa cho người ngoài vào, cho nên khả năng cao nhất là thai nhi được cất giữ ở đó.
Chúng tôi cất kỹ lá bùa tàng hình trên người, nhờ Nam Nhã dẫn đường, mua một giỏ trái cây ở lối vào bệnh viện, giả dạng là người tới thăm bệnh rồi tự nhiên đi vào.
Xét về khí chất và kỹ năng diễn xuất thì tôi không thể so sánh được với Nam Nhã, khí chất của Nam Nhã để lộ khí chất cao, rất uy phong mà bước vào trong, tôi xách giỏ trái cây theo vào, Tề Sở làm tài xế cầm hoa theo sau.
Y tá nhỏ nhìn thế này cũng không dám cản, cho nên Nam Nhã liền dẫn chúng tôi đi thẳng đến phía sau khu nằm viện.
Sau khi đi một đoạn đường khá xa, cuối cùng, tôi và Tề Sở ném đồ trong tay vào một bụi hoa, rồi đi thẳng tới toà nhà dạy học.
Nơi đó có một nhân viên bảo vệ trông coi, chúng tôi kiểm tra lại thời gian một chút rồi dán bùa tàng hình lên và đi vào.
Giờ này đã là nửa đêm, nhân viên bảo vệ đang lướt điện thoại, cửa kia đã khoá chặt nên gã cũng không chú ý tới.
Tôi không biết Tề Sở mân mê như thế nào với ổ khoá mà một lúc sau khoá đã bị mở ra, anh ta hướng chúng tôi vẫy tay, ra hiệu cho chúng tôi đi vào trước, còn anh ta thì đứng trước mặt gã bảo vệ niệm chú, trước mắt gã ta liền có chút mơ hồ đi nên đưa tay lên xoa xoa mắt, không nhìn sang cửa bên này.
Tôi và Nam Nhã thừa cơ hội lẻn đi vào, Tề Sở phía sau cũng chớp nhoáng đi vào, sau đó đem cửa lớn đóng lại như cũ.
Vừa vào cửa, tôi lập tức ngửi thấy một mùi của dung dịch chống phân hủy.
Toà nhà lớn này không có hướng dẫn đi lại, nhưng nếu là nhà xác thì chắc chắn sẽ giống nhau là đều được đặt dưới tầng hầm, bởi vì ở đó âm khí dồi dào giữ được thi thể ổn định, nếu mà dương khí quá nặng thì thi thể không chịu được mà bốc cháy, sau đó sinh ra oán khí, không yên ổn, rất dễ xảy ra chuyện.
Chúng tôi theo thang an toàn đi xuống dưới, thật sự thấy nhà xác nằm