Nước từ cái ao ngâm thai nhi kia bốc lên mùi rất lạ, nhưng ngửi qua cũng không giống mùi chất bảo quản lắm, những cái thai nhi đó bị ngâm đến trướng lên và trắng bệch nhưng nhìn qua đúng là không có bất kỳ thay đổi ở bên ngoài, tôi còn tưởng do chất bảo quản tốt, hoá là lại là thứ này.
Tôi không thể không khâm phục gan của mình quá lớn, giờ nghĩ lại lúc ấy mà cảm thấy sợ, lúc đó thế mà còn nín thở trốn bên dưới nữa chứ.
Mặc Dật nhìn bộ dáng của tôi thì tự hiểu ra, y hừ lạnh một tiếng: "Loại thi cổ này không màu không vị, ăn bao nhiêu máu thịt liền sinh sôi bù đắp thêm vào đó bấy nhiêu, căn bản là không thể phát hiện ra được.
Nếu không phải thai quỷ trong bụng em cảm nhận máu trong cơ thể em bị hút làm em mơ màng ngủ mê mệt đi thì bổn quân sẽ không phát hiện ra.
"
Chỉ nghe thế thôi tôi càng nghĩ càng sợ rồi, cái này nói theo cách khác là nếu không phát hiện thì những con sâu đó vẫn ở trong cơ thể và ăn máu thịt của tôi, mà chính bản thân tôi cũng không phát hiện, thậm chí là đến khi tôi bị ăn sạch rồi thì nó vẫn còn sống.
Nghe Mặc Dật tự xưng là "Bổn quân" tôi liền biết y thật sự tức giận rồi, cho nên nhẹ gọi y một tiếng: "Mặc Dật.
"
Kết quả vị đại lão mặt lạnh này chỉ nhìn chằm chằm vào nước suối mà không thèm để ý tớ tôi, tôi lại gọi một tiếng, y vẫn không phản ứng, vì vậy tôi chỉ đành ngẩng đầu lên chọc y.
Tôi duỗi tay câu lấy cổ y, thận trọng nói: "Về sau sẽ không như vậy nữa.
Em nhất định sẽ nghe lời, có chuyện gì đều nghe anh hết, đừng có nóng giận, được không?"
Vô luận đàn ông là người hay là quỷ cũng thế đều muốn được dỗ nha.
Lại thấy mặt Mặc Dật lạnh hơn, trong lòng tôi liền châm biếm chính mình, cái hay không nói, lại nói cái dở hơi gì thế này.
Lục Linh có thể nuôi dưỡng nhiều thai nhi như vậy, e là thế lực sau lưng của bà ta còn lớn hơn mình tưởng; trong khi bà ngoại tôi còn bị Lục Tư Tề bắt đi và hẹn gặp vào tết Trung Nguyên; tôi có thai quỷ đã đành, vậy mà còn mơ thấy giấc mơ kỳ lạ kể từ ngày xuống cái hang cổ kia.
Nếu không phải Mặc Dật lúc nào cũng kè kè bên tôi thì e là tôi đã sớm nằm chèo queo trên đường vào đêm khuya hoặc là ngã chết lâu rồi.
Mắt thấy lửa giận trong người Mặc Dật có phần cao, tôi biết cách để y phản ứng lại là gì cho nên nghiêng người qua, học bộ dáng của y, để trán mình dán lên trán y còn nhẹ nhàng hôn chụt lên môi y một cái: "Thật là ấm nha! "
Mặc Dật mấp máy môi, thế là trong lòng tôi liền thả lỏng đi, vội nhân cơ hội lại hôn một cái chụt lên môi y.
Nhưng không ngờ, sau cái hôn này liền bị y mút lấy môi, lưỡi linh hoạt quấn lấy nhau, sau đó liền bị y ôm lên tảng đá phía trên.
"Vân Thanh!" Mặc Dật nâng hai chân tôi lên và đẩy hông tiến vào mà không hề báo trước.
Tôi đau đến chảy cả nước mắt, đôi mắt nheo lại yêu mị.
Y lại nắm hai chân tôi đè sát vào ngực, trầm giọng nói: "Nhìn anh.
"
Nghe vậy tôi mở mắt ra, Mặc Dật liền đột ngột dùng sức thúc đẩy, cơ thể tôi bị trượt lên xuống trên đá nên sinh ra cảm giác nóng rát đau nhức, có lẽ bởi vì đau nên cơ thể tự động kẹp chặt, Mặc Dật vì thế mà càng thêm điên cuồng, hết lần này tới lần khác liên tục đâm vào rút ra.
Đầu tôi chổng ngược chúi xuống tảng đá, chỉ có thắt lưng nằm trên tảng đá, lại nghe Mặc Dật kêu tên mình không ngừng: "Vân Thanh, Vân Thanh! "
Mỗi một tiếng kêu là mỗi lần y gần như muốn đem chính y nhập sâu vào trong cơ thể tôi vậy.
Qua một lúc làm tình, từ cái đau ban đầu tôi bắt đầu từ từ cảm thấy sung sướng.
Tôi không rõ mình như thế nào từ tảng đá lại ghé vào ngực Mặc Dật cũng không nhớ rõ từ khi nào bị y đè trên mặt đất.
Trong sự sung sướng đê mê tôi tựa hồ như thấy được người tụng niệm kia, người đó đứng ở trước mặt tôi, gần như duỗi tay ra có thể với tới nhưng khi tôi vừa duỗi tay ra lại không thể với tới.
Sự vật trong trời đất này như đều trở nên hư không, tại đây tôi từ từ trầm luân vào khoái