Xem hương và quá âm vốn là một thể, chẳng qua xem hương không có thu nhập lớn nên dần dần mai một đi, nhưng nó cũng là một nghề cung phụng quỷ thần cho nên cũng có người kế thừa.
Mà từ trước đến nay tôi chưa từng làm quá âm, nghe Mặc Dật nói đến, mắt tôi liền giật giật.
Quay đầu lại nhìn y nói: "Anh cho rằng không phải là thỉnh không được hồn sao?"
"Em thử một lần rồi biết.
" Sắc mặt Mặc Dật càng thêm u ám, y lại quay qua cắn hai cái lên môi tôi: "Vân Thanh, cảm ơn em.
"
Má ơi, suýt nữa hù chết tôi rồi, tôi khiếp sợ nhìn Mặc Dật, vị đại lão này lại nói cảm ơn với tôi ư mà tôi đâu có làm cái gì đâu.
Dường như y cũng rất xấu hổ khi nói ra lời này, thế là Mặc Dật vòng tay ôm lấy tôi rồi đè xuống giường, tay y vỗ về mảnh đất giữa hai chân tôi, nói: "Còn đau không?"
Không hỏi còn tốt vừa hỏi tôi lập tức nghĩ đến cái đêm điên cuồng trong suối nước lạnh, mặt vì thế mà nóng rát lên.
Tôi biết trả lời điều này như thế nào đây?
May mắn Mặc Dật cũng không ngốc đến nông nỗi bức ép tôi phải trả lời lại, y từ từ trút bỏ quần áo ra, nhẹ nhàng vuốt ve người tôi.
So với sự điên cuồng ở suối nước lạnh thì bây giờ rất ấm áp và mang theo chút ngọt ngào, tuy rằng không nồng nàn nhưng luôn khiến lòng tôi nóng bừng, tổng cảm giác rất hạnh phúc.
Buổi sáng thức dậy, tôi cảm thấy sảng khoái và thư thái, cả người nhẹ bẫng, vậy mà Mặc Dật vẫn nằm ở gối bên cạnh tôi còn hướng tôi cười khẽ.
Tôi lại nghĩ ở bên ngoài có đông người như vậy cho nên không dám ngủ nhiều thêm, vội vàng bò dậy, đi tắm rửa và thay quần áo.
Tề Sở đáng thương đang làm bữa sáng, Tề Cường thì ngồi ở ngạnh cửa nhìn Đại Bạch rượt đuổi Hà Thi Di, trên mặt anh ta mang theo nụ cười nhẹ, nghe thấy tôi đến gần mới nhẹ giọng nói: "Trước kia tôi với A Hạnh cũng chơi như vậy, ngày đó di động chưa được dùng phổ biến, chúng tôi cũng không có tiền để đi xem phim hay dạo phố linh tinh, thường thì chúng tôi sẽ mang theo con diều cùng chút thức ăn đi vào núi hoặc bờ sông để thả, chơi mệt rồi thì chúng tôi ngồi dựa vào nhau ăn một chút bánh quy, cái cảm giác đó! "
Tôi nhìn Đại Bạch cùng Hà Thi Di chạy đùa giỡn rất vui vẻ, Đại Bạch chạy nhanh làm cái đuôi vểnh như bay lên, bọn trẻ ngày nay chắc gì hiểu được cảm giác này vì bọn nó càng ngày càng chơi điện thoại nhiều hơn.
Tôi từ vết xe đỗ trong quá khứ của Lưu Nhược Thủy nên đối với chuyện tình cảm đã không còn dám sa đà vào.
Mắt thấy Tề Sở đã làm xong bữa sáng, tôi nói với Tề Cường: "Sau khi ăn sáng xong, anh đưa cho tôi ngày sinh bát tự của ba mẹ con họ.
"
Tôi còn chưa biết là sẽ xem hương hay quá âm nhưng Tề Cường lại lập tức kích động lôi chiếc ví từ trong ngực ra, rồi lấy từ ví ra một tờ giấy đã bị sờ nhiều lần, cũng gấp đến nổi xuất hiện những đường gân rõ rệt, anh ta đưa cho tôi và nói: "Ở trong đó, còn có cả sở thích của bọn nó, tôi đều nhớ kỹ.
"
Tờ giấy này rõ ràng là bị sờ thường xuyên, nên sờ vào tay có cảm giác trơn bóng, tôi gật đầu với Tề Cường sau đó nhận lấy tờ giấy rồi