Mắt thấy tấm ván giường bị sập, tôi liền ném phần gạo còn dư lại ở trong tay vào mặt gã mà chưa kịp nhìn thấy mặt gã, tôi kéo tấm ván giường qua mà ném, xong rồi thì liền cất bước chạy vào trong bóng tối.
Đi vào là một mảng tối đen như mực, vốn là không nhìn thấy cái gì cả nhưng không biết vì lý do gì mà gạo kia ở trong tối lại loé lên ánh sáng trong suốt, như là gạo vừa được lấy ra từ lu tối để soi dưới ánh sáng vậy.
Tôi cũng không nghĩ nhiều liền chạy về theo đường gạo phát sáng.
Phía sau còn thoáng thoáng nghe thấy tiếng gầm nhẹ, thỉnh thoảng dưới chân tôi còn có tay quỷ vươn ra chộp lấy, chúng rõ ràng bắt được tôi nhưng sau đó liền buông ra.
Mắt cá chân của tôi bị nóng rát và đau đớn, tôi bất chấp việc chân bị bắt vẫn tiếp tục chạy như điên trở về.
Mắt thấy gạo phía trước sắp biến mất, tôi chưa biết phải làm gì tiếp theo thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Trong lòng tôi rất sốt ruột thì đột nhiên một đôi bàn tay xương trồi lên khỏi mặt đất tóm lấy cẳng chân của tôi và muốn kéo xuống lòng đất.
Tôi hoảng hét lên một tiếng to, đúng lúc này, tôi cảm thấy thai quỷ trong bụng nhỏ dường như giật mình một cái, mắt thấy mình sắp chìm xuống đất thì chợt cơ thể bị giật mạnh về phía trước.
"Vân Thanh!" May là Mặc Dật đã ôm lấy tôi.
Lúc này tôi mới phát hiện mình đã trở lại phòng hương, hương cháy sớm đã tàn rồi, Tề Cường bên cạnh nhìn tôi đầy hy vọng.
Tôi nhớ lại cảnh mình vừa thấy cho nên liếc nhìn Mặc Dật rồi lại quay sang nhìn anh ta: "Tôi tìm được cô ấy rồi nhưng không thể đưa trở về đây, chúng ta bàn bạc một chút rồi lại đi một lần nữa.
"
"Thật sự tìm được rồi sao?" Tề Cường vừa mừng vừa rơi nước mắt.
Tôi vội bảo anh ta đi ra ngoài trước, lúc này mới đảo mắt đem tình huống mà mình thấy nói cho Mặc Dật biết.
Tề Cường có tìm tới bà đồng, nhưng e là bà đồng không phải tìm không được La Hạnh Hoa mà là không dám nói ra.
Vì ai lại có thể nói ra được rằng âm hồn của La Hạnh Hoa bị bắt giữ, còn giống như một nữ nô lệ bị đám quỷ đưa tới đưa lui?
Bà đồng sao dám nói ra chứ?
"Nếu em nhìn rõ mặt thì tốt rồi.
" Tôi cảm thấy tiếc nhìn Mặc Dật, tuy vậy vẫn có thể đoán đó là quỷ ở dưới địa phủ, mà hình như mối quan hệ của Mặc Dật với mấy người đó không tồi.
Vào lúc đó tôi rất là hoảng loạn mà bỏ chạy nên không có thời gian nhìn rõ mặt.
Mặc Dật cười nhẹ hướng tôi nói: "Lần đầu em quá âm, như vậy là khá tốt rồi.
"
Dường như trong cái cười kia của anh còn có sự chua xót, rồi y lại nói tiếp: "Tạm thời em đừng lo lắng