Sau khi xếp hàng rất lâu mới đến lượt chúng tôi, chúng tôi bước vào qua một cánh cửa nho nhỏ, bên trong là một căn phòng cực kỳ u ám khủng bố, có đầy đủ các loại đồ vật là thần khí quái khí treo đầy ở bốn phía trong phòng, mỗi một món đồ đều có hình thù kỳ quái dữ tợn làm cho người ta phải sợ hãi.
Ở chính giữa căn phòng có một bà lão có dáng người thấp bé đang ngồi xếp bằng, phía sau bà ta là một cái bàn thờ Phật, hai bên bàn thờ Phật có rất nhiều bình thủy tinh, nhìn kỹ, thì thấy đó là xác của trẻ con bị ngâm ở bên trong bình.
Mùi nhang (hương) nồng đậm cũng không thể che đậy đi được mùi hôi thối này, trong cổ họng tôi trào trực lên xuống, lại cố gắng kìm nén lại cảm giác xúc động muốn nôn.
Nhưng sự khác thường của tôi vẫn bị Long Bà phát hiện, bà ta mở to đôi mắt nhỏ liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, trong nháy mắt kia, tôi rõ ràng có thể nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt bà ta.
"Xin chào Long Bà, chúng tôi đến đây là muốn nhờ bà đuổi tà ma, nhân tiện tôi muốn nhận nuôi một tiểu quỷ.
"
Tần Hải Yến nói tiếng Thái không lưu loát lắm, cậu ấy tránh tay tôi rồi liền chạy đến và quỳ gối trước mặt Long Bà, cậu ấy vừa nói dứt lời thì những cái xác trẻ con ban đầu vẫn an an tĩnh tĩnh ở trong bình phía sau Long Bà đã nhảy nhót lên và một đám hồn phách đã xuất ra khỏi cơ thể, sau đó chúng reo hò ở phía sau Long Bà.
Tôi khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, bàn tay nắm chặt quần áo thêm chặt, không ngờ rằng truyền thuyết nuôi tiểu quỷ là có thật.
"Hải Yến, không phải cậu đã hứa với tớ.
.
là không được nuôi tiểu quỷ hay sao?"
"Cậu cũng thấy đó bên cạnh chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, nuôi một tiểu quỷ ở bên người để phòng thân cũng tốt mà!" Tần Hải Yến không cho là đúng, hoàn toàn ném lời hứa với tôi ra sau đầu.
Tôi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng không ngờ rằng đám trẻ có bộ dáng ngoan ngoãn phía sau Long Bà đã thay đổi sắc mặt trở nên dữ tợn, khoé mắt còn chảy ra nước mắt máu.
Một số đứa có hơi xúc động thậm chí thê lương hét lên thảm thiết, rồi há miệng to đầy máu lao về phía tôi.
"Càn quấy! Tất cả lui xuống!!"
Long Bà đột nhiên quát lớn một tiếng, đám tiểu quỷ nhốn nháo vội vàng lui ra sau lưng bà ta, nhưng ánh mắt oán độc của chúng không hề rời khỏi cơ thể tôi dù là một khắc.
Tần Hải Yến không rõ nguyên nhân, cho rằng tôi sợ hãi cho nên quay đầu lại nói với tôi: "Mộng