Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

114: Thiên Ngạo Và Hàng Thi


trước sau


A Nô là người đầu tiên cảm nhận được hơi thở của A Tán, anh ta cảnh giác canh giữ ở cửa, thấy thế tôi cùng Thiên Ngạo cũng nhanh chóng đứng lên, sắc mặt nghiêm túc liếc nhìn nhau một cái.

Còn đám tiểu quỷ đã sớm bị sợ đến mức trốn vào trong bình, càng không dám để lộ ra hơi thở của mình.

"Để anh ra ngoài gặp ông ta!" Tôi nhanh chóng giữ chặt lấy tay của Thiên Ngạo, "Muốn ra cũng là em ra, anh vừa bị Kim Minh Pháp Vương làm bị thương, bây giờ đi ra ngoài là rất nguy hiểm.

"
"Vậy cũng tốt hơn là để em vào chỗ nguy hiểm.

"
Thiên Ngạo thoát khỏi tay phải của tôi, nhưng không ngờ A Tán ở bên ngoài lại mở miệng nói vọng vào.

"Các người không cần tranh, tất cả ra đây, hôm nay tôi sẽ không ra tay với các người.

" Giọng của ông ta hùng hồn, không hề giống bộ dáng bị thương chút nào, xem ra trước khi quyết đấu với sư phụ thì ông ta đã sớm nắm chắc được phần thắng.

"Thật là ngông cuồng, để anh đi ra ngoài!"
"Chúng ta cùng nhau ra ngoài xem đi, xem ông ta giở trò gì!" Tôi mau chóng đuổi theo bước chân của Thiên Ngạo, ngay cả A Nô cũng đi theo.


A Tán đang mặc trên người một bộ pháp bào màu đen, ông ta cầm pháp khí giống như là con quay, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ta ở cự ly gần như vậy, dáng người của ông ta nhỏ gầy giống như một ông cụ non, có râu ria hoa râm, giống như để lâu rồi chưa được cắt tỉa, chỉ có đôi mắt nhỏ lộ ra ánh sáng làm cho người ta không dám khinh thường.

Thiên Ngạo tiến lên một bước ngăn chúng tôi lại phía sau, sắc mặt của anh u ám nhìn thẳng vào A Tán, "Ông đến đây là có mục đích gì?”
"Thiên Ngạo à, cậu theo tôi trở về đi, tôi sẽ giúp cậu cầu xin Hàng Thi tha thứ cho cậu, ông ta sẽ không giết cậu đâu!"
"Nực cười, không cần ông cầu xin ông ta tha thứ cho tôi, tôi chỉ phiền ông chuyển lời cho ông ta, lần này coi như ông ta tránh được một kiếp, lần sau sẽ không để cho ông ta trốn nữa!" Thiên Ngạo nắm chặt nắm đấm kêu ra tiếng răng rắc, lệ khí xung quanh không ngừng quay cuồng, có thể nhìn ra là anh ta đang ngấm ngầm đè nén tức giận của bản thân.

Trên mặt A Tán lại không lộ ra vẻ sợ hãi gì, chỉ có vẻ đau buồn và nuối tiếc.

"Cậu cũng biết mà, đứa con mà Hàng Thi thích nhất là cậu, trong tương lai ông ta tính truyền ngôi vị lại cho cậu, người mà ông ta muốn phụ giúp cũng là cậu!"
"Ông đừng nói nữa!"
"Nếu như cậu đồng ý theo tôi trở về, tôi có thể âm thầm giúp cậu diệt trừ Bạt Hách, như vậy, chỉ để lại hai người anh em kia, đối với cậu mà nói…"
"Tôi bảo ông đừng nói nữa!!"
Lệ khí quanh người Lãnh Thiên Ngạo đột nhiên mạnh lên, lệ khí đó biến thành vũ khí sắc bén lao về phía A Tán, tôi vừa thấy hai người bọn họ động tay động chân, cũng nhanh chóng rút ra kiếm thất tinh để phòng thủ.

Nhưng không ngờ tới chính là, công kích của Thiên Ngạo đối với A Tán không hề có hiệu quả, và những gì mà chúng tôi nhìn thấy thật ra chỉ là một cái bóng.

"Là Linh Hàng!" Tôi phản ứng lại ngay lập tức.

Linh Hàng là một loại trong thuật hàng đầu, nó tương đương việc xuất linh hồn trong thuật Mao Sơn, nhưng cũng có một chút khác biệt, là Linh Tướng chỉ có bảy phách không có ba hồn, cho nên công kích vào ông ta sẽ không có ảnh hưởng gì đến ông ta, loại này chủ yếu dùng để truyền đạt tin tức.


Thiên Ngạo tấn công một cái không có hiệu quả liền ngừng tấn công để bảo toàn sức lực, sau đó anh ta kéo tay tôi đi trở vào phòng, trước khi đi còn bỏ lại một câu, "Ý định của tôi đã quyết không thay đổi, nếu như ông còn ở lại bên cạnh giúp Hàng Thi thì tôi nhất định sẽ giết ông! ”
"Ha ha ha, nếu cậu đã không chịu theo tôi trở về, vậy thì chúng ta gặp lại tại nước Z và Hàng Thi sẽ ở đó chờ cậu.

"
A Tán nói xong, bóng hình của ông ta liền hóa thành một trận khói xanh và biến mất, không khí từ từ trở lại vẻ yên tĩnh như vừa rồi, giống như không xảy ra chuyện gì.

Chúng tôi vào lại phòng thì kim đồng hồ đã điểm đúng sáu giờ, sau sáu giờ quỷ trở về vị trí, người đi đường có thể đi ra ngoài lao động, mặc dù chúng tôi đã quen với việc đụng ma quỷ từ lâu, nhưng đây là phong tục của Thái Lan.

A Nô đã chất đầy các túi lớn túi nhỏ lên xe, còn anh ta cũng bay vào hộp đựng

đầu của bản thân.

Tôi cùng Thiên Ngạo cũng đã tắm rửa sạch sẽ bỏ đi vẻ chật vật của đêm qua, ngồi vào trong xe chuẩn bị xuất phát.

Phòng nhỏ của sư phụ ở cách sân bay có một khoảng nhất định, Thiên Ngạo là người lái xe, dọc đường đi không ai nói chuyện, cuối cùng vẫn là tôi không kìm lại được lòng hiếu kỳ nên hỏi, "Anh quen biết A Tán lâu lắm rồi hả?”
"Đã hai mươi năm rồi.

"
"Vậy anh ở bên cạnh Hàng Thi cũng lâu nhỉ?"

"Em muốn biết chuyện xảy ra giữa anh và Hàng Thi, đúng không?"
Thiên Ngạo đột nhiên quay đầu nhìn tôi, trên mặt ấy mang theo nụ cười như có như không, sau khi xác định anh ta không có tức giận, tôi mới gật đầu.

Bây giờ anh ta là chồng tôi và cũng là người đàn ông mà tôi yêu nên tôi chắc chắn muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến anh.

Thiên Ngạo quay đầu, lại nhìn về phía trước, qua rất lâu cũng không nói gì.

Tôi cho rằng anh ta không muốn nói, vội vàng xua tay, "Anh không muốn nói thì thôi, em chỉ là tò mò mà thôi, mặc kệ trước kia anh đã làm gì, em chỉ biết anh của bây giờ.

"
"Khi đó anh vừa mới chết lại còn chết nơi đất khách quê người nên không thể về nước, cho nên trở thành du hồn dã quỷ, suýt nữa bị A Tán khế ước trở thành quỷ sai dịch, là Hàng Thi đã cứu anh, vì thế anh trở thành con nuôi của ông ta.

"
"Vậy tại sao anh lại chạy trốn khỏi ông ta? Có phải là vì tham vọng của ông ta không?”
"Không phải, là bởi vì ông ta muốn nắm anh ở trong tay, còn anh lại thích tự do, anh cũng có chuyện mà anh muốn làm.

" Chuyện đó có lẽ là về nhà họ Lãnh và Lam Nhi, Lãnh Thiên Ngạo dừng một chút trực tiếp nhảy qua đoạn này, nói tiếp.

"Hơn nữa ông đã từng đáp ứng với anh, là nếu có một ngày anh đánh bại hết tất cả anh chị của anh thì ông ta sẽ thả anh đi, không ngờ mục đích của ông ta là lựa chọn anh làm thái tử, vì đế quốc thi quỷ nên cần chọn thái tử, nếu mà anh đánh thắng, ông ta càng không để anh đi.

"
"Trời ạ, anh đánh bại hết anh chị của anh rồi hả?" Được rồi, tôi có lẽ đã không coi trọng anh rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh hai và anh tư của anh ta không phải nhân vật đơn giản, chứ đừng nói đến anh cả của anh, sao mà đánh bại được.


"Sao? Nhìn anh không giống à? "Lãnh Thiên Ngạo nhếch khóe miệng gợi cảm, đẹp trai chết người.

Tôi mỉm cười nhìn người đàn ông của mình, lắc đầu, "Giống chứ, em biết anh giỏi nhất!”
"Một người đã có mục đích định sẵn ra, thì có thể đánh đâu thắng đó, vì em, anh nhất định sẽ trở nên càng mạnh hơn!" Trong ánh mắt sâu thẳm của anh giống như đang hạ quyết tâm rất lớn.

Trên mặt tôi là nụ cười nhưng trong lòng có chút khó chịu, chính tôi luôn kéo Thiên Ngạo lui về phía sau.

Chờ sau khi trở về nước, tôi nhất định phải nỗ lực học tập thuật Mao Sơn, còn có bí thuật Thái Lan mà Long Bà giao cho tôi, cho dù tôi có biến thân thành Tu La, cũng không để Hàng Thi gây tổn thương Thiên Ngạo.

Nhưng mà quyết tâm không thắng nổi cơn buồn ngủ lúc này của tôi, hôm qua tôi không có chợp mắt chút nào cho nên tôi ở trên máy bay ngủ thẳng đến nước Z, đến lúc xuống máy bay tôi vẫn còn mông lung, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng của Tần Hải Yến, tôi tỉnh táo lại ngay.

"Hải Yến, sao cậu lại đến đây?"
"Tớ không có đến một mình, Gia Minh cũng đến.

" Tần Hải Yến nói xong chỉ chỉ cách đó không xa, Gia Minh ở trong xe vẫy vẫy tay với chúng tôi.

"Tớ nhớ không có gọi điện cho mọi người mà, làm sao cậu biết hôm nay tớ sẽ về?"
Tôi kéo tay Hải Yến, vừa đi vừa tán gẫu, đợi đến khi Thiên Ngạo đi lấy đồ, Hải Yến mới thần thần bí bí tiến đến bên tai tôi nói, "Là sư phụ tính ra đó, còn gấp gáp bảo chúng tớ đi đón cậu về, hình như là có chuyện gì rất quan trọng.

".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện