"Không có gì để nói, chú muốn giết liền giết!"!Vưu Tích nói xong đem tầm mắt dời về phương xa.
Sao con quỷ này muối dầu đều không ăn (= khó chiều) vậy?
Tôi thật sự là nhìn không nổi nữa, đưa tay ôm lấy cánh tay Thiên Ngạo.
"Nếu anh ba không muốn đi cùng chúng ta, vậy thì chúng ta thành toàn cho anh ta đi!"
Thiên Ngạo không nói lời nào, chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn Vưu Tích, thật lâu sau mới quay mặt nhìn tôi, "Mộng Mộng, em thả anh ta đi.”
"Anh nói cái gì?" Tôi không tin hỏi ra tiếng, tôi chính là cửu tử nhất sinh mới bắt được anh ta.
(Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống.
Tỉ dụ ở vào cảnh ngộ cực kì nguy hiểm.)
"Thả anh ta." Thiên Ngạo trảm đinh chặt sắt (= kiên định) nói, giống như tôi mà không buông tha cho anh ta thì anh sẽ đối địch với tôi vậy.
Tôi không phải quyết tâm muốn giết anh ba của anh ấy, nhưng cũng không thể thả anh ta ra như vậy!!!
Vưu Tích chắc là cũng không nghĩ tới Thiên Ngạo sẽ nói ra lời thả anh ta, mắt lạnh nhìn Thiên Ngạo nói.
"Hôm nay chú thả tôi nhất định sẽ hối hận, vẫn nên nhanh chóng giết chết tôi đi!"
"Thiên Ngạo… không ấy chúng ta nhốt anh ta lại, được không?”
"Thả anh ta ra!" Thiên Ngạo rõ ràng đã đề cao giọng nói lên rồi.
Anh ta đã có chút mất kiên nhẫn, nên tôi đành phải dùng chân xóa vết máu chó đen nối liền trận thất tinh, sau đó lách người trốn ở phía sau người Thiên Ngạo.
Vưu Tích lấy được tự do cũng không nhanh chóng rời đi, mà là đi tới trước mặt Thiên Ngạo, chiều cao của hai người không có chênh lệch bao nhiêu, tầm mắt song song nhìn nhau.
Ánh mắt của hai người đều phức tạp, tôi ở bên cạnh nhìn mà trong lòng run sợ, giữa hai người này không phải có tư tình chứ? (:) Đam mỹ ít thôi chị.)
"Được, tôi đồng ý sẽ để cho cô ta thử một lần."
"Anh!!"
Thiên Ngạo kích động nắm lấy bàn tay của Vưu Tích.
Sau đó nhìn về phía tôi, "Mộng Mộng, mau đi chuẩn bị pháp sự, giúp anh ba rút ra châm ngự quỷ của Hàng Thi."
Tôi không bao giờ nghĩ rằng mọi thứ lại dễ dàng như vậy, có vẻ tôi đã suy bụng ta ra bụng người rồi, dùng tình cảm động lòng người cũng có thể làm nhiều việc, tôi vội vàng gật gật đầu.
Sau khi tôi quay người đi, có tôi nghe thấy Thiên Ngạo và Vưu Tích nói, "Anh, anh có thể qua bên này với chúng tôi thật sự là tốt quá.
Trước kia ở Thái Lan, chỉ có anh và anh hai đối xử tốt nhất với tôi, tôi luôn tin rằng anh sẽ không thực sự đối địch với tôi."
"Ha ha, thế là nhờ người vợ đạo sĩ của chú rồi, nếu tôi có thể dễ dàng giết cô ta, tôi e rằng giữa chúng ta sẽ không thể hoà bình ở cùng một chỗ."
Thiên Ngạo nghe xong một lúc lâu không nói gì, phải một lúc lâu sau mới nặng nề nói, "Anh và Mộng Mộng đều là người quan trọng nhất của tôi.
Tôi không muốn mất bất kỳ người nào trong hai người."
Tôi thở ra một hơi thật dài, trên mặt có một vẻ xấu hổ, tôi ở đây đang nghe lén cái gì thế này, chẳng lẽ lại ghen tuông với một người đàn ông à?
Thiên Ngạo người ta nói, anh hai cùng anh ba của người ta đều là người quan trọng nhất đó, thế là sau này tôi có gặp anh hai, thì có lẽ cũng không thể giết anh ta rồi.
Khi tôi đi đến trước mặt Đặng Khải và Tiểu Bạch, Tiểu Bạch còn chưa tỉnh lại, Đặng Khải đã có thể cử động, nhưng vẫn không thể khống chế được cơ thể, tôi vốn định tìm bọn Thiên Ngạo giúp đỡ, thì thấy bọn họ cũng đã đi đến trước mặt tôi, Vưu Tích cúi người liền bế Đặng Khải lên, tôi suýt nữa là hét toáng lên.
Đặng Khải lớn lên trông cao lớn thô kệch, mày rậm mắt to, nhìn là biết loại người lỗ mãng, mà Vưu Tích thì đẹp trai tuấn tú, đẹp đến nỗi có thể so sánh với con gái, hiện tại Vưu Tích lại bế Đặng Khải, trông y như người đẹp và quái vật vậy!
Có lẽ Đặng Khải cũng chỉ vừa mới nhìn rõ khuôn mặt của Vưu Tích, nên trên gương mặt tuấn tú màu đồng hiện lên một tia xấu hổ, anh ta quay mặt đi và quát khẽ, "Thả tôi xuống!"
"Vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi, đừng lộn xộn, tôi xin lỗi về chuyện vừa rồi."
Vưu Tích vừa nói vừa đi về phía trước, căn bản không có ý định dừng lại.
"Không cần cậu bế tôi, chờ vết thương lành tôi tự đi được!"
Tầm mắt Đặng Khải vẫn nhìn chằm chằm xuống mặt đất, chắc là sợ va chạm với Vưu Tích.
Tôi nhịn không được phụt cười ra tiếng, với vẻ đẹp đặc biệt này của Vưu Tích, có lẽ anh ta rất dễ dàng có bạn bè, dễ như trở bàn tay ấy.
Cũng may Tiểu Bạch được Thiên Ngạo nhẹ nhàng bế còn chưa tỉnh lại, không thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, khẳng định cũng giống như tôi lúc nãy, ghen bậy ghen bạ.
Tôi không có thù oán gì với tên Vưu Tích này, ngoài việc anh ta là nanh vuốt của Hàng Thi, khó bảo đảm được anh ta sẽ tương kế tựu kế giả vờ đầu hàng để trà trộm vào căn cứ của chúng tôi không.
"Thiên Ngạo à, Vưu Tích thật sự quyết định quay đầu nhập bọn với chúng ta sao?"
"Thuật ngự quỷ mà Hàng Thi dùng để khống chế bọn người anh ba cũng không phải là loại bình thường, châm ngự quỷ mà ông ta dùng được lấy từ xương cốt trên người ông ta, nó có pháp thuật của Hàng Thi, nên hoàn toàn khống chế bọn họ, thậm chí có thể dễ dàng khống chế nhất cử nhất động của bọn họ."
"Nói như vậy, Hàng Thi đã biết chuyện anh ta đến nơi này?"
"Khẳng định là đã biết từ lâu, Vưu Tích có thể nhảy dù trở thành cấp trên của Đặng Khải, thì nơi này của chúng ta đã bị bại lộ rồi.
Nhưng không sao cả, Vưu Tích thuận lợi trở thành người của chúng ta, thì Hàng Thi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, năng lực của anh ba anh em còn chưa thật sự hiểu biết hết đâu."
"Nói như vậy, thành công hay thất bại nằm ở chốc lát nữa à?"
"Đúng vậy, cho nên bất luận thế nào em cũng phải cứu được anh ba, chỉ có một chút sai sót cũng sẽ khiến anh ba hồn phi phách tán ngay lập tức!"
Sắc mặt Thiên Ngạo rất nghiêm trọng, vẻ mặt xưa nay chưa từng có.
"Ý anh là sao? Rút kim ra khỏi đầu anh ta sẽ có nguy cơ bị hồn phi phách tán?"
Thiên Ngạo gật gật đầu, tầm mắt nhìn về phía bóng dáng Vưu Tích đi ở phía trước, "Nếu anh ba bất chấp tánh mạng của mình cho em thử một lần, chứng tỏ anh ta thật lòng quy thuận chúng ta."
"Vậy lát nữa anh làm hộ pháp cho em nha, nếu không em sợ sai sót mất."
Khi tôi thực hiện, tôi có một khoảng thời gian ngắn không thể tự vệ, nếu Vưu Tích có hai lòng thì tôi chắc chắn sẽ chết trong tay anh ta.
Thiên Ngạo đương nhiên biết tầm quan trọng của việc này, nên chắc nịch gật đầu.
Lệ khí mạnh mẽ của Vưu Tích vừa tiến vào