Trước khi ngất xỉu, tôi còn có một lo lắng, đó là con ác quỷ đó thật sự đã chết rồi hay chưa?
Nếu trong lúc tôi ngất xỉu mà cô ta sống lại, thì tôi sẽ trở thành thịt cá trên thớt mặc cho người ta xâu xé?
Trên bàn tay đột nhiên ập đến một cảm giác lạnh lẽo, tôi từ trong mông lung bừng tỉnh, theo bản năng liền dùng một dương chưởng đánh qua, rồi một tiếng kêu thảm thiết có vẻ quen thuộc vang lên, tôi vội vàng mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng Ngoan Mậu bay người lên tiếp được Tề Quân.
"Mẹ tỉnh rồi ạ, mà sao lại đánh người bừa bãi vậy, em trai vừa rồi tốt bụng kéo mẹ ra ngoài đó."
Có mùi hôi thối truyền đến, lúc này tôi mới phát hiện trên người mình toàn là máu loãng, có một vũng máu đỏ tươi trên mặt đất cách đó không xa.
Gần như nhuộm đỏ một mảnh đất trống trước căn cứ, máu vẫn còn chưa đông lại, có vẻ như tôi ngất xỉu chưa bao lâu.
"Sao các con lại tới đây, mẹ không phải đã nói rồi hay sao, bảo các con chạy nhanh đi, không nghe à? Nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao đây hả?"
Tôi chống người ngồi dậy, lắc đầu cho tỉnh táo và ngay lập tức nhìn xung quanh.
"Mẹ không cần nhìn, vừa rồi con đã kiểm tra tất cả xung quanh một lần, ác quỷ kia chắc chắn là bị mẹ đánh cho hồn phi phách tán rồi."
Sao nó lại biết điều đó?
Mặt tôi âm u ngay lập tức đi về phía hai thằng nhóc con.
Tề Quân vừa nhìn thấy tôi thì vội vàng trốn ở phía sau người Ngoan Mậu, trong đồng tử đen tuyền đều là sự sợ hãi, đây chính là bộ mà trước đây chưa từng có trên người nó.
"Các con đã ở đây qua bao lâu rồi hả?"
"Cũng không lâu, chính là lúc mẹ dùng kiếm chém bà ác quỷ kia.
Không ngờ pháp thuật của mẹ lại lợi hại như vậy, cũng may Ngoan Mậu thông minh, không có tiếp tục đối nghịch với mẹ."
Ngoan Mậu vui vẻ nghiêng đầu, phỏng chừng là vì mình có một người mẹ lợi hại như vậy nên nó đang mừng thầm.
Như vậy cũng tốt, miễn cho tên nhóc này về sau không nghe lời cứ muốn động tay động chân với tôi.
Chỉ là nó hẳn là không biết, pháp thuật đối phó với quỷ hồn này không có tác dụng nếu dùng trên thi quỷ.
Tôi nghe nói nó vừa kéo tôi ra khỏi vũng máu loãng, tôi liền đưa tay kéo nó từ sau lưng Ngoan Mậu ra ngoài.
Rồi tôi ngồi xổm xuống vừa vặn nhìn thẳng vào tầm mắt của nó, "Vừa rồi có làm con bị thương không?"
Tề Quyết vội vàng lắc đầu.
"Không có là tốt, cảm ơn con đã đến để cứu dì."
"Là anh trai muốn tới."
Tề Quân liếc nhìn Ngoan Mậu một cái, hiển nhiên hai đứa nhỏ này đã trở thành bạn tốt chơi chung.
Ngoan Mậu sợ tôi trách cứ nó nên nhanh chóng di dời tầm nhìn của mình, dù sao bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, bọn chúng cũng là vội vã để cứu tôi thật sự đáng quý, nên tại sao tôi lại phải trách chúng chứ?
"Đi thôi, chúng ta sẽ trở về căn cứ.
Ngoan Mậu con đi bảo tiểu quỷ tìm lại đám Tần Hách, nói cho bọn họ biết nguy hiểm đã được giải trừ."
"Vâng!"
Sau khi Ngoan Mậu nhận mệnh lệnh liền hóa thành một luồng khói đen nhanh chóng rời đi, Tề Quân cũng muốn đuổi theo, thì bị tôi dùng sức giữ lại.
Tề Quân ngẩng đầu lên nhìn tôi khó hiểu, đã từng thật sự hận đến nỗi đánh ngươi chết ta sống mà bây giờ nắm tay nhau cùng hoà bình, trong bầu không khí này vẫn còn chút xấu hổ.
Tôi nhìn hướng Ngoan Mậu rời đi, kể cho Tề Quân nghe những chuyện về Ngoan Mậu, Tề Quân nghe rất say sưa, nhưng sắc mặt cũng vẫn cứng ngắc, nó cũng là trẻ con sáu bảy tuổi, tự nhiên hiểu được dụng ý của tôi nói những thứ này.
"Nếu Tề Quân cũng ngoan ngoãn, có thể ở bên cạnh dì và chú Thiên Ngạo không ạ?"
Tề Quân ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt đen nhánh đó có tất cả kỳ vọng, thấy tôi không trả lời ngay lập tức, nó sốt sắng giải thích, "Lúc trước là bởi vì mẹ nói giết dì thì con có thể đến bên cạnh chú Thiên Ngạo, nhưng sau đó con phát hiện ra thì ra đi theo bên cạnh dì, cũng ấm áp như ở bên cạnh chú Thiên Ngạo."
"Đứa nhỏ ngốc này …"
Tôi duỗi tay ra xoa đầu nó.
"Hu hu … con cũng muốn ở bên cạnh hai người, giống như anh Ngoan Mậu."
"Có thể mà, cho nên sau này con sống hạnh phúc như anh Ngoan Mậu nha, không cần cố ý che giấu tính cách của chính mình, dì biết Tề Quân vốn không phải như vậy, đúng không? Không cần sợ hãi, dì và chú Thiên Ngạo của con đều sẽ không làm tổn thương con, từ nay về sau con cùng Ngoan Mậu đều là con của dì."
"Vậy con có thể gọi dì là mẹ không?"
Nghe đến đây cả người tôi sững sờ, lại nhớ tới những chuyện Trần Kha làm với Tề Quân, lại nhớ đến những gì tôi đã làm với Ngoan Mậu khi trước, bản thân tôi suýt nữa đã trở thành người mà bản thân mình hận nhất ở hiện tại, có lẽ Tề Quân có cùng một loại tình cảnh giống Ngoan Mậu, có lẽ là vì tự mình chuộc tội nên tôi gật gật đầu.
"Có thể."
"Vậy con có thể gọi chú Thiên Ngạo là cha không?"
Tề Quân thiếu chút nữa không kìm được hưng phấn nhảy dựng lên.
Tôi nghĩ Thiên Ngạo sẽ không từ chối nên gật đầu.
"Yeah! Thật tuyệt vời, con muốn nhanh chóng nói với anh trai Ngoan Mậu về chuyện này."
"Chờ anh Ngoan Mậu trở về căn cứ rồi nói cho anh ấy biết, bây giờ cùng mẹ tản bộ nào."
Tôi nói xong siết chặt bàn tay nhỏ bé của nó, Tề Quân mừng rỡ nhìn tôi, gật đầu mạnh, "Vâng ạ!"
Vị trí của chúng tôi cách căn cứ khoảng hai mươi mét, vài phút đi bộ này có lẽ với Tề Quân là đặc biệt quý trọng và vui vẻ, khi ở cửa nhìn thấy tiểu quỷ bị tôi ném ra trốn dưới bậc thang, nó bay người lên bắt tiểu quỷ đến kia trước mặt tôi.
"Mẹ ơi, mẹ bảo nó đi kiểm tra tình hình địch, nhưng nó lại trốn ở đây!"
Tiểu quỷ kia vốn sợ hãi, bị nó dọa như vậy, càng sợ chết người, tôi vội vàng tiếp tiểu quỷ từ trong tay nó và ôm lấy, "Sợ rồi hả, vừa rồi xin lỗi con, nhưng lá gan này của con cũng quá nhỏ, sau này để cho anh Ngoan Mậu dẫn con đi ra ngoài luyện tập!"
Vừa nghe tên Ngoan Mậu, tiểu quỷ nọ sợ tới mức vội vàng lắc đầu, tôi buồn cười trước dáng vẻ này của nó.
Ngoan Mậu chính là tiểu quỷ vương trong tiểu quỷ, tất cả mọi người đều sợ nó, nhưng nhìn bộ dáng Tề Quân hôm nay, e là sau này nó sẽ giúp Ngoan Mậu bắt nạt những tiểu quỷ này, chờ xử lý xong chuyện của Hàng Thi, tôi phải nhanh chóng tìm gia đình tốt cho những tiểu quỷ này.
Sau khi