"Chuyện này không nên chậm trễ để anh đi làm, thuận tiện điều tra hôn lễ của Liễu Sương Sương, xem có phải sẽ được tổ chức sớm hơn là thật không." Nhiếp Tranh nói xong liền đứng dậy, dù sao anh ta ở chỗ này cũng không giúp được gì.
Tôi vội vàng gọi anh ta lại.
"Trước tiên, anh đừng nóng vội, anh vẫn cần phải nghỉ ngơi cho tốt đã, anh cũng không thể xảy ra chuyện."
Nghe vậy, Nhiếp Tranh dừng bước xoay người nhìn tôi, "Em đây là đang quan tâm anh sao?”
"Nói nhảm, chính bản thân anh cũng đã chịu nhiều vết thương, cho dù anh là thi quỷ có thể khôi phục như cũ, nhưng anh không biết đau sao?" Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, giọng điệu của tôi bộc lộ ra rõ ràng như vậy chẳng lẽ anh ta nghe không ra?
"Anh chính là muốn hỏi em đang quan tâm anh sao."
Anh ta lại hỏi thế.
Lúc này tôi mới phát hiện trong ánh mắt của anh ta có sự mập mờ, sự quan tâm mà anh ta nói và quan tâm của tôi muốn biểu đạt dường như là không giống nhau.
Chẳng lẽ muốn tôi nói tôi không quan tâm anh ta sao?
Tôi hoàn toàn bị vấn đề của anh ta kìm kẹp, nhưng nhìn ánh mắt của anh ta chờ mong nhìn tôi, tôi có thể giữ im lặng được sao?
"Tôi đương nhiên là quan tâm anh rồi, chúng ta quen biết cũng không phải ngày một ngày hai, tôi đã xem anh là anh của tôi.
Mối quan tâm này là một mối quan tâm giống người trong gia đình, anh cũng đừng đùa giỡn với tôi nữa.”
Tôi lúng túng không dám nhìn vào ánh mắt Nhiếp Tranh, cho nên không biết sau khi anh ta nghe tôi nói thế sẽ có biểu cảm gì, sau đó chỉ nghe ra âm thanh anh ta xoay người.
"Nếu em không quan tâm đến anh thì em đừng để ý đến anh.
Em đối xử tốt với anh sẽ khiến anh không thể khống chế được bản thân mình.”
Nói xong, anh ta giẫm lên giày da đi ra ngoài, ý cười trên mặt tôi trong tức khắc liền đông cứng lại, tôi không nói gì nhìn bóng lưng Nhiếp Tranh rời đi, rồi lẩm bẩm nói, "Cái người đó bị gì vậy, anh ta tựa như cái khiên che chắn cho tôi, thế mà bảo người ta đừng quan tâm đến anh ta, đó là quan tâm lẫn nhau đó, có được hay không?”
Nói Nhiếp Tranh xong, tôi bĩu môi chỉ vào Vưu Tích, "Còn có anh nữa.
Vừa rồi không muốn sống à, nếu Thiên Ngạo trở về phát hiện anh ba đã chết, anh hai thì sống chết chưa rõ, thì không phải sẽ trách tôi à!!”
Tôi vừa mắng xong, Vưu Tích nhăn mày, mở to mắt, trừng mắt nhìn tôi.
Bề ngoài của người đàn ông này thoạt nhìn cũng chỉ tầm hai mươi mấy tuổi mà có khí chất lại ôn hòa như mỹ nam, nhưng ánh mắt vẫn rất có lực sát thương.
Tôi sợ đến nỗi ngẩn ra.
Chết tiệt, anh ta đã nghe thấy tất cả những lời mà tôi nói vừa rồi không thế?
"Anh ba… Anh tỉnh rồi …"
"Đã tỉnh từ lâu, vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ là nghe cô lải nhải không ngớt!" Sắc mặt Vưu Tích có vẻ khó coi, rốt cuộc là vì sao vậy, lúc trước còn tốt mà, còn giống một bộ dáng anh trai.
Có phải là vì tôi đã mắng anh ta không?
"Anh ba, anh đừng tức giận, em vừa rồi cũng không phải mắng anh, em là lo lắng cho anh, anh cũng không nghĩ tới lúc đó có bao nhiêu là nguy hiểm á, nếu em khẩn trương dùng kiếm trực tiếp xâu anh với Hành Thi thành một chuỗi thì tính sao?"
Dưới tình huống này thì tôi e là tám mươi phần trăm người đều sẽ lựa chọn đâm một kiếm thẳng đến, từ sau lưng Vưu Tích đâm vào, rồi xuyên ra đâm vào Hàng Thi, thế là cả hai người bọn họ đều sẽ bị thương nặng, rất có thể sẽ bị hồn phi phách tán.
"Không phải là cô có thể làm thế sao? Tại sao cô không dùng kiếm đâm tôi?"
"Tôi làm sao có thể đâm anh, anh chính là anh ba mà Thiên Ngạo thích nhất đó, nếu Thiên Ngạo trở về phát hiện ra tôi giết anh thì anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi."
Tôi nhanh chóng xua tay, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới muốn giết anh ta, lúc trước đem kiếm hướng về phía anh ta cũng chỉ là muốn tranh thủ thời gian ở trước mặt Hàng Thi.
"Nếu như tôi không phải anh ba của Thiên Ngạo thì sao, hôm nay cô sẽ làm như thế nào?"
"Vậy tôi cũng sẽ không đâm anh đâu, anh đã đỡ một chưởng cho tôi, tôi không thể vì chính mình mà giết chết ân nhân cứu mạng mình." Tôi nói đúng sự thật.
Sau khi Vưu Tích nghe xong cũng không nói gì, chỉ là ngơ ngẩn nhìn tôi, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với ánh mắt của anh ta, nhắc tới cũng kỳ quái, bị anh nhìn như vậy làm tôi rất xấu hổ, tôi vội vàng đi tới trước mặt anh ta.
"Anh ba, anh có cảm giác thế nào, có chỗ nào không khoẻ không, để tôi lại đốt cho anh một lá bùa giấy."
"Không cần, tôi không có việc gì, nghỉ ngơi một ngày là tốt rồi, còn anh hai như thế nào rồi?"
Vưu Tích nói xong dời tầm mắt chuyển đến trên người Mạc Trát Tà, Mạc Trát Tà vẫn chưa tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt cũng chưa khôi phục lại sắc hồng.
"Tình huống của anh hai tương đối nghiêm trọng, quỷ khí trong người bị Hàng Thi rút đi hơn phân nửa, hiện tại quỷ khí giữ lại trong cơ thể anh ta không cách nào ngưng tụ được, có thể tỉnh lại hay không thì phải xem tạo hóa của anh ta."
"Nếu Thiên Ngạo ở đây thì tốt rồi, dẫn anh ấy đi xuống âm giới một chuyến để nghỉ dưỡng, hẳn là sẽ có hiệu quả rất tốt."
Nơi này dù sao cũng là dương gian, quỷ hồn cho dù là ở trong túi cả ngày cũng sẽ bị tổn hại không nhỏ, bình thường có pháp lực mạnh chống đỡ nên không có cảm giác gì, nếu gặp phải thời điểm thân thể bị thương nặng thì ở trong dương gian có vẻ đặc biệt vất vả.
"Lúc trước sao tôi không nghĩ tới điểm này nhỉ, để tôi đưa anh hai đi âm giới đi, tôi là người tẩu âm, có thể mở ra cửa thông âm giới." Tôi nói xong liền muốn đứng dậy, bị Vưu Tích giữ chặt cổ tay một phen, tôi quay đầu lại khó hiểu nhìn anh ta, "Anh ba?”
Tôi sờ sờ gò má theo bản năng, tóc rối loạn còn rơi ở trước trán, hiện tại mà làm pháp sự muốn đi xuống âm giới thì chắc chắn sẽ có chút miễn cưỡng.
"Anh ba nói phải, vậy tôi về phòng nghỉ ngơi một chút, buổi tối lại chuẩn bị chuyện đi âm giới." Tôi nói, không dấu vết liền tránh khỏi tay anh ta, sau đó tự đốt cho mình một tờ bùa, sau khi uống xong mới trở về phòng.
Hôm nay, anh ba thật đúng