Quả nhiên, Lư Sơn chân nhân đi theo phía sau chúng tôi, ông ta vẫn duy trì khoảng cách mà ông ta tự cho là an toàn.
"Mẹ nói đúng quá, ông già kia vẫn đuổi theo." Ngoan Mậu nhìn về phía sau một cách không dấu vết, nó không hề che giấu đáy mắt khinh bỉ.
Tôi vội vàng kéo Ngoan Mậu đến trước mặt, thì thầm nói nhỏ ở bên tai nó, "Ngoan Mậu, con đi theo Tiểu Hắc trở về trước, con chờ Lư Sơn chân nhân vừa ra khỏi cửa lớn âm giới thì liền bắt lấy ông ta ở bên ngoài, nhớ kỹ không được làm tổn thương đến bác hai của con.”
"Được ạ!" Ngoan Mậu gật gật đầu, trong lòng đã muốn nhanh loại bỏ loại người cặn bã như lão Lư Sơn này.
Tôi ném cái màn thầu máu cuối cùng cho Tiểu Hắc, bóng tối càng ngày càng nhạt ở phương hướng Tiểu Hắc biến mất, có vầng sáng nhàn nhạt lộ ra ở trong sương mù, còn cách của lớn âm giới không xa.
Thân hình Ngoan Mậu bay nhanh biến mất.
Tôi cố ý thả chậm tốc độ chờ Lư Sơn chân nhân, đầu ông ta đổ đầy mồ hôi, ông ta có lẽ không biết có cái gì ở bên ngoài đang chờ ông ta.
"Lư Sơn chân nhân, trên đường đi ông có suy xét không, thả anh hai của tôi ra, không thì tôi sẽ gác ở cửa lớn này không cho ông ra!" Tôi xoay lại.
Mở hai tay ra chặn con đường duy nhất thông đến dương gian.
Thần kinh của Lư Sơn chân nhân căng thẳng, giơ kiếm lên kề sát vào yết hầu của Mạc Trát Tà, "Tránh ra cho tao, không thì tao sẽ giết nó!”
"Ông muốn đi ra ngoài thì phải thả anh hai tôi trước.
Tôi đã đưa ông tới nơi này, đủ tận tình tận nghĩa rồi chứ?" Sắc mặt của tôi u ám, không có tính toán nhượng bộ.
"Mày tránh ra, tao liền thả nó ra!"
"Ông thả ra trước!"
Hai người giằng co không hồi kết, Lư Sơn chân nhân sợ đến cực hạn, tôi càng không nhường ông ta lại càng khẩn trương, dưới tình thế cấp bách, ông ta đẩy anh hai vào trong vòng xoáy hắc ám ở phía sau, nếu như rơi vào trong vòng xoáy, anh hai vĩnh viễn bị lạc ở âm giới.
"Anh hai."
Tôi hét lên, quăng tơ tằm ra khỏi cổ tay theo bản năng, tam lăng toa quấn quanh người anh hai, lực hút phía sau rất mạnh, suýt nữa kéo tôi vào vòng xoáy, cũng may tôi lập tức đâm ngựa ngàn cân rơi xuống.
Lư Sơn chân nhân nhân lúc tôi cứu anh hai đã nhanh như chớp chạy qua bên người tôi, hoảng loạn chạy về phía cửa chính dương gian.
Tôi lạnh lùng nhếch môi cười, Lư Sơn chân nhân nhất định không nghĩ đến đây là kết quả mà tôi muốn.
Lúc đầu, tôi đã dự đoán loại tiểu nhân như ông ta sẽ làm ra chiêu này, thế là tôi cố tình kích thích ông ta.
Nhưng chiêu này là nước cờ hiểm, tôi dùng rất nhiều sức lực mới kéo anh hai ra khỏi vòng xoáy, tôi đỡ anh ta trở về thì cũng kiệt sức.
"Anh hai, anh có thể tỉnh lại không, tôi hết cách rồi!"
Tiểu Hắc đi ra ngoài đầu tiên, tiếp theo là Ngoan Mậu, ước chừng đã qua nửa canh giờ rồi, nếu mà chúng tôi còn không đi ra ngoài, cánh cửa thông dương gian sẽ đóng lại!
"Cô đi đi, không cần để ý đến tôi!"
Một âm thanh rất nhỏ truyền đến bên tai, tôi ngạc nhiên vui mừng vùi đầu lại thấy anh hai đã tỉnh, nhưng ánh mắt của anh ta có chút tan rã, nhìn dáng vẻ này chắc là vừa tỉnh không lâu.
Anh ta chắc là rõ tình hình của mình, cho dù là quỷ cũng không thể tự do đi lại ở hai giới âm dương, nếu chúng tôi ở lại nơi này, sẽ bị quỷ sai bắt được và bắt vào Quỷ Phán điện, đến lúc đó là xuống chảo dầu hay là ngăn ngang trảm, chắc chắn sẽ xảy ra.
Nhưng cho dù là như vậy, tôi cũng không thể bỏ anh ta lại đây, không thì tôi cần gì hao hết tâm tư đưa anh ta đến nơi này?
"Anh hai, anh kiên trì lên, ngay cả anh cũng muốn buông bỏ, thì tôi kiên trì để làm gì!"
Tôi nói ra sứ mệnh đi và về phía trước, nhưng trên chân giống như nặng hàng ngàn cân, không nhấc lên được, cảm giác này càng nặng nề khi càng đến gần cánh cửa dương gian, đi trái ý trời, thường phải trả cái giá đắt.
"Cô đi đi, phần lớn pháp lực của tôi đã mất, bây giờ sống chỉ là một kẻ bỏ đi, cô chắc chắn có thể đuổi kịp đến cánh cửa sắp đóng lại nếu bỏ lại tôi."
Anh hai vừa nói vừa giãy dụa, nhất định đẩy tôi ra, còn dùng hết sức lực cuối cùng đẩy tôi về phía lối ra.
Tôi có thể đi ra ngoài trước, sau khi khôi phục pháp lực thì lại tiến vào cứu anh hai, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu anh hai bị quỷ sai bắt được thì đều công cóc.
Không còn thời gian để tôi suy nghĩ, tôi nhún mũi chân bay lên theo bản năng, bật ngược lại vào anh hai, tôi ôm chặt lấy anh ta, "Anh hai, nếu anh muốn chết thì xin anh hãy mang tôi theo, không thì anh phải đi cùng tôi!"
"Tôi bảo cô đi, cô có nghe không!"
Anh hai vừa thấy tôi trở lại thì phẫn nộ gầm lên, tôi thấy anh ta dùng tay hai tay ôm eo tôi và muốn đẩy tôi ra khỏi cửa lớn, tôi liền vặn thắt lưng, ôm anh hai lăn trên mặt đất, hai người giống như lăn từ trên núi xuống, không ngừng lăn về phía trước.
Nói xong, tôi dùng hết sức lực toàn thân chưởng một chưởng lên mặt đất, phản lực mạnh mẽ làm cho tôi cùng anh hai lộc cộc lộc cộc lăn lên, thấy cửa lớn sắp khép lại và biến mất, cuối cùng thì anh hai cũng nghĩ thông suốt, anh ta học theo tôi, dùng hết sức lực chưởng một chưởng lên mặt đất, hai người chúng ta liền lăn lộn và bay ra ngoài.
Ngay sau chúng tôi ra khỏi cửa lớn dương gian liền va chạm vào vách tường nhà, cái tường làm bằng thép bị đâm thành một hố to.
Cả hai đau đớn lăn trên đất, tôi hé mắt ra, vừa vặn thấy thân thể của mình đang ngồi thiền, vội vàng bò trên mặt đất qua đó, đột nhiên tôi được người nào đó ôm lên từ phía sau, làm tôi sợ hãi đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.
Tôi quay đầu lại nhìn, là Vưu Tích, nhất thời mới thở phào nhẹ nhõm, đổi giọng yếu đuối, "Anh ba.."
Ban đầu, tôi tưởng mình sẽ chết, nhưng được gặp lại người thân sau khi trải qua sự sống và cái chết, làm tôi bật khóc, cắn chặt môi