"Em còn có tâm tư nghĩ đến người khác? Hửm!"
Một giọng nói vô cùng mỉa mai vang lên bên tai tôi, vào giây tiếp theo, có một bàn tay to ôm lấy eo tôi, sau đó là một luồng hơi lạnh băng dán lên phía sau lưng tôi.
Cái tên ác quỷ kia đã bò lên trên giường của tôi còn giam cầm tôi trong ngực của anh ta.
"Sao anh lại ở đây?" Tôi vô cùng chán ghét cảm giác lạnh lẽo từ người anh ta, nhưng tôi không dám đẩy anh ta ra.
"Bà xã của tôi bị hạ hàng đầu, tất nhiên tôi phải đến thăm bệnh.
"
"Anh biết tôi bị hạ hàng đầu?"
"Tất nhiên, nếu không em nghĩ tôi sẽ để em mang thai con của tôi?" Giọng điệu của anh ta vô cùng là châm chọc và khinh thường, người đàn ông này thật tệ.
Một khi đã ghét tôi, coi thường tôi, thì tốt hơn hết là đừng có quấy rầy tôi!!
"Đêm hôm qua chúng ta đã động phòng hoa chúc, xuất giá phải theo chồng, em đã là người dưới âm phủ của tôi.
Lẽ nào em đã quên? Có cần tôi giúp em nhớ lại không?"
Nói xong, anh ta liền lật người đè tôi ở dưới người của anh ta, rồi gặm cắn lên cái cổ tinh tế của tôi.
Cửa phòng bệnh vẫn đang mở rộng, dù không có ai thấy anh ta nhưng tôi vẫn chột dạ, vội vã dùng tay chống đỡ lên ngực của anh ta và quát lớn một tiếng, "Anh đừng làm loạn, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
Nghe vậy, người đàn ông liền dừng động tác, xoay người nằm ở bên cạnh tôi, rồi vòng tay ôm lấy và nhìn vào chỗ đầy đặn ở trước người tôi.
Anh ta giống như một vị vua hào hoa, còn tôi chỉ là một hầu gái ti tiện được yêu thích, chỉ có thể bí mật nắm chặt tay và chờ mệnh lệnh tiếp theo của anh ta.
"Tôi đến đây là muốn thông báo cho em một tin vui, Lãnh Triết Lăng đã tỉnh.
"
Cơ thể của tôi vừa động đậy liền bị anh ta ấn trở lại, xương bả vai của tôi bị bàn tay to của anh ta bóp sinh ra cảm giác đau, "Gã còn thời gian là mười hai ngày, trong mười hai ngày này tôi muốn em giúp tôi lấy tóc cùng móng tay của gã, còn có ngày sinh tháng đẻ, cần phải cụ thể đến từng giây từng phút.
"
"Tại sao phải là tôi? Một mình