Tôi không cam tâm, nhưng mà tôi càng giãy giụa thì càng bị vùi lấp, cho đến khi sức cùng lực kiệt, bị máu tanh không bến không bờ nhấn chìm.
Có lẽ đây là lý trí cuối cùng còn lại của tôi, nhưng không biết tại sao, điều tôi nghĩ đến bây giờ không phải là cha mẹ tôi, không phải là Tần Hải Yến mà là Lãnh Thiên Ngạo.
Trong đoạn thời gian này, tôi thật sự đã dựa dẫm quá nhiều vào anh ta, vừa muốn nghĩ đến bỏ trốn thì lại bị anh ta mua chuộc.
Bây giờ ổn rồi, sau ngày mai, mối quan hệ khăng khít giữa tôi cùng anh ta hẳn là sẽ đứt đoạn…
Đôi mắt không chịu nổi nặng nề nên khép lại, nhưng tôi còn chưa ngủ được bao lâu thì bị Tần Hải Yến gọi dậy, có thể là qua quá lâu không nghe thấy tôi đáp lại nên cậu ta đánh mạnh xuống hai cái bộp bộp, tôi đau cau mày lại rồi nhọc nhằn mở mắt lên.
"Hải Yến…"
"A, là Mộng Mộng, cậu ấy còn nhớ tên em!!"
Tần Hải Yến vui mừng bật khóc lớn oa oa, lúc này tôi mới nhìn rõ thấy trên người cậu ấy toàn là vũ trang, sư phụ với Lỗ Gia Minh ở bên cạnh cũng thế, không chỉ mặc đạo bào mà còn dán bùa chú khắp người, còn nắm chặt đại thanh đao của Quan nhị gia.
Quan nhị gia: Quan Vũ.
Nhìn thấy tôi đã tỉnh còn tỉnh táo nên sư phụ thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế với dáng vẻ mệt mỏi, chắc là ông đã thức nguyên đêm chưa ngủ.
"Bây giờ cô có cảm giác gì?"
"Không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng đầu có chút choáng váng, khắp người đau nhức, như có năng lượng tràn trề.
"
"Cậu ấy chắc chắn là Mộng Mộng tôi quen biết, ánh mắt này không lệch vào đâu.
"
Tần Hải Yến vừa nói vừa tiến về phía tôi, lúc này tôi cũng nhận ra bản thân mình bị bọn họ trói, dây thừng thô to bằng ngón cái quấn ở trên người tôi, bởi vì lúc trước tôi giãy giụa quá mạnh nên cái nút bị thắt chặt thêm làm cậu ấy không tháo ra được.
"Gia Minh, mang đao của anh tới!"
"Đừng mà, đao lớn thế chém trúng luôn cả tớ đó!" Tôi thả lỏng bả vai,