Tôi không biết mình đã ngất xỉu kể từ lúc nào, khi tỉnh lại cả người đã lạnh toát, theo bản năng tôi co rụt người lại một chỗ, đưa tay sờ bụng dưới, miệng vết thương ở nơi đó đã được chữa lành.
Dường như thời gian tôi bị ngất đi trôi qua không dài, bằng không đám người Tần Hải Yến đã tìm thấy tôi từ lâu.
Tôi không ngờ khả năng phục hồi của thi quỷ lại mạnh đến vậy, nhưng tôi không biết liệu Ngoan Mậu của tôi có còn trong bụng tôi không.
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại và tập trung suy nghĩ, nhẹ nhàng gọi nó: "Ngoan Mậu à, nếu con còn ở đây thì mau trả lời mẹ.
"
"Mẹ! Ngoan Mậu vẫn còn ở đây! "
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Ngoan Mậu, tôi hoàn toàn yên tâm thở ra rồi đặt hai tay lên bụng như đang ôm bảo bối dễ vỡ.
Ngoan Mậu bây giờ chỉ là ký sinh trong bụng tôi, không tính là một người, đúng không nhỉ?
"Ngoan Mậu, lúc trước con nói con tiến vào trong bụng mẹ để điều dưỡng là do nguyên khí của con bị tổn hao quá nghiêm trọng, đúng không? Nếu như con khôi phục xong, còn sẽ lại rời đi sao?"
"Trừ khi mẹ bị sinh non, nếu không Ngoan Mậu cũng không có cách nào rời đi.
"
“Vậy con có muốn rời đi không?” Tôi ngập ngừng thử hỏi, trong lòng chính tôi cũng cảm thấy rối rắm.
Nếu Ngoan Mậu là tình nguyện rời đi, về sau nó có bị hàng đầu làm sẩy mất, thì ít nhất nó sẽ không trở thành một quỷ lệ quá khủng bố, nhưng nếu …
"Mẹ muốn Ngoan Mậu rời đi không?"
囧, không ngờ là thằng nhóc đem câu hỏi đá trở về, nhất thời tôi cũng không biết nên trả lời thế nào.
Lúc này, tôi mới phát giác là thằng oắc con này xấu bụng thật, nói không chừng nó đã biết chuyện về hàng đầu, trong khoảng thời gian này nó tu luyện trong cơ thể của tôi, có lẽ cũng đang âm mưu gì đó.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi vỗ trán làm dừng lại mạch suy nghĩ này, chắc là do tôi đã suy nghĩ nhiều thôi.
"Mẹ không muốn Ngoan Mậu rời đi, nếu Ngoan Mậu của mẹ có thể thuận lợi sinh ra thì tốt rồi, mẹ chỉ sợ mình không có đủ năng lực để bảo vệ con!!" Lời này tôi nói ra chính là lời thật tình.
Nếu hàng đầu không